Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Không không không...Khí lực bọn họ tương đối sung mãn, hình như chiến đội Độc Cô Phong hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, khả năng chiến đấu vẫn mạnh mẽ như vậy. Dựa vào trận pháp đó, chỉ nháy mắt đã đánh cho thuộc hạ tàn phế!” Phong Hống lang thở dài, tiếc nuối lắc đầu.  

             Thác Bạt Thiết Sơn vẫn nghi ngờ trong lòng, quay đầu nhìn Sát Phá Lang một bên, nói: “Sát Phá lang, ngươi đi xác nhận thực hư chút, ngươi phải tuyệt đối cẩn thận, nếu như bọn họ thật sự mạnh thì không cần ham chiến, nhất định lập tức về bẩm báo!”  

             “Rõ!”  

             Sát Phá lang gật gật đầu, khom người lĩnh mệnh. Sau đó liền chọn mấy nghìn tướng sĩ vẻ mặt hung thần sát ác và lính khôn khéo hợp dưới trướng hợp thành đội đột kích, tiến về phía sơn cốc.  

             Sau khi vào cửa sơn cốc hắn ta cũng giống như Phong Hống lang, trước mặt đột nhiên xuất hiện sấm chớp, lửa. Hắn ta không hề sợ mà vung Phương Thiên Họa Kích trong tay lên mở ra một con đường.  

             Song còn chưa đợi hắn ta kịp tới trước, bóng màu xanh lại đột nhiên xuất hiện, không nghi ngờ gì nữa là Độc Cô Phong dẫn binh đánh đến. Ngay cả khi thấy hắn ta rồi, Độc Cô Phong càng cười lớn hơn: “Ha ha ha...Sát Phá lang đứng đầu Bát lang vệ tự mình ra trận, nếu bắt được hẳn là tương đương với chặt đứt một cánh tay của Thác Bạt Thiết đó!”  

             “Hừ, muốn bắt ta, người có bản lĩnh kia à?” Sát Phá lang cười lạnh từ chối cho ý kiến, tất cả sát khí trên chiến trường đã trải qua đều tụ vào một cánh tay, Phương Thiên Họa Kích cũng phát ra tiếng chói tai.  

             Rầm!  

             Một âm thanh thật lớn vang lên, bóng trắng và xanh đan vào nhau, thoáng qua rồi biến mất. Chiến đội Độc Cô Phong bất ngờ bị Sát Phá lang đánh một kích, bay ra ngoài.  

             Nhưng chưa đợi hắn ta kịp lộ ra vẻ khinh miệt, từ bốn phương tám hướng ở cửa cốc chợt vang lên từng đợt hô ‘Giết’ rung trời. Nâng mắt nhìn ra xa liền thấy Độc Cô Lâm, Độc Cô Hỏa, Độc Cô Sơn, mỗi người mang gần một trăm nghìn binh mã chạy về phía mình.  

             Hơn nữa, những tướng sĩ sau lưng kia đều không tầm thường, mặt mày hung hãn, đâu có cảm giác mệt mỏi nào?  

             Chẳng lẽ...Đại quân Độc Cô thật sự vẫn bảo toàn được rất nhiều lính?  

             Sát Phá lang khẽ híp mắt vung tay ra hiệu đội ngũ rút lui về phía sau, không dám ham đánh. Mặc dù hắn ta rất tự phụ nhưng cũng biết gặp tứ hổ liên thủ thì khá quá sức, chứ đừng nói nơi này là địa bàn của người ta, bày trận pháp đầy đủ.  

             Nếu một khi chiến, phần thắng của hắn ta hẳn sẽ không lớn!  

             Thế là, bóng dáng Sát Phá lang rất nhanh đã biến mất trong sương trắng mịt mờ.  

             Nhưng Sát Phá lang tuyệt không ngờ, ngay một khắc sau khi hắn ta biến mất tướng sĩ gấp rút tiếp viện sau lưng ba người cũng dần hư ảo, cuối cùng hoàn toàn biến mất.  

             Ba người đi tới trước mặt Độc Cô Phong, Độc Cô Lâm không nhịn được cười khổ một tiếng, quan tâm nói: “Không sao, chỉ là hơi bực bội. Sát Phá lang quả nhiên rất mạnh!”  

             “Đúng vậy, thật may lần này nghĩa phụ lường được trước, biết lão Thác Bạt Thiết Sơn kia rất có thể sẽ phái người dò nữa, nên mới nhanh chóng chuẩn bị, gấp rút vẽ Phong Hỏa trận, Thiên Lôi trận và Ảo Ảnh trận. Nhìn qua thấy không ổn, bất quá trái lại hù dọa vẫn được, hahaha...” Độc Cô Lâm khẽ cười một tiếng nói: “Đại ca, trước mắt chỉ có mấy chục nghìn tướng sĩ ở đây là thật, ba chúng ta đều đang phô trương danh thế mà thôi. Giả dụ như mới nãy Sát Phá lang không bị dọa sợ, ba chúng ta vọt tới trước mặt hắn ta cũng chỉ có thể chịu chết!”  

             Vừa dứt lời, bốn người nhìn nhau, cười to.  

             Mà Sát Phá lang sau khi lao ra khỏi cốc, không hề biết hết thảy những thứ này mà còn tin là thật, nhìn Thác Bạt Thiết Sơn bẩm báo: “Khải bẩm nguyên soái, bên trong đúng là sắp xếp mai phục. Hơn nữa lực chiến của đại quân Độc Cô cũng không suy giảm bao nhiêu. Theo ta, ít nhất có bốn trăm nghìn tinh binh đánh được, lính mai phục thì không rõ!’  

             “Bốn trăm nghìn tinh binh kết hợp với trận pháp đan nhau, chúng ta muốn công sơn cốc này cũng đã rất khó!” Thác Bạt Thiết Sơn bất đắc dĩ lắc đầu nhíu mày nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ lão phu đoán sai ư? Đại chiêu đó của lão Độc Cô sẽ không tiêu hao quá nhiều sức lực quân sĩ? Ai, lão thủ lĩnh kia là người có tài, nhân vật không dễ ăn như vậy!”  

             “Người đâu, truyền lệnh xuống, vây cốc này lại, hết thức ăn nước uống. Lão phu không tin bọn họ sẽ ở mãi trong!” Mắt Thác Bạt Thiết Sơn lóe lên ánh sáng, quát lớn.  

             Tướng sĩ chắp tay, rối rít lĩnh mệnh!  

             Cùng lúc đó tứ hổ nhìn đại quân Khuyển Nhung dựng trại bên ngoài, bắt đầu bao vây bọn họ, biết sẽ không công nữa liền dẫn đội về đại doanh trong cốc, chỉ để lại mấy chục người bên ngoài canh.  

             Đi tới trước lều tướng, ngước mắt thấy tướng sĩ nằm ngổn ngang đầy cốc.  

             Sau chiêu Phi Long ngày đó, mặc dù bọn họ không hao phí hết sức lực chết, thì cũng mệt lả ngã xuống đất. Nếu muốn khôi phục quả thật cần không ít ngày giờ.  

             Còn mấy chục nghìn tướng sĩ sót lại tu vi khá cao mới có thể cùng tứ hổ chống trước cửa,  hù dọa đại quân Khuyển Nhung bên ngoài.  

             Nếu để cho bọn họ biết đại quân Độc Cô lúc này không tới một trăm nghìn người, lão ta sớm đã vọt vào như ong vỡ tổ.  

             Có điều dù vậy, bây giờ bọn họ vẫn chưa vượt qua được giai đoạn nguy cơ!  

             “Khởi bẩm Nguyên soái, đại quân Khuyển Nhung mặc dù không dám tùy ý xâm chiếm, nhưng lại bao vây quanh cốc, chắc hẳn muốn đánh gãy đường lương thực thuốc men, xin Nguyên Soái chỉ thị!” Tứ hổ đi tới trước trướng, Độc Cô Phong dẫn đầu khom người.  

             Mặt Độc Cô Chiến Thiên ngập tràn bi thương, nhắm mắt im lặng, nghĩ hết cách, chỉ có thể đi một bước tính một bước!  

             Độc Cô Lâm trầm ngâm một chốc, đột nhiên đề nghị: “Hay là...Chúng ta phát tin cầu viện được không!”  

             “Cầu viện ai? Kinh thành đang nguy nan, trước mặt còn không biết tình hình bệ hạ như thế nào, đâu còn chỗ cho chúng ta?” Độc Cô Chiến Thiên chậm rãi mở mắt, thở dài: “Ai mà ngờ, có một ngày Độc Cô Chiến Thiên ta sẽ gặp nguy khi ở ngay trong địa phận nhà mình? Ha ha ha...Gia Cát Ngọc Long, chiêu này của ngươi thật hiểm!”  

eyJpdiI6IlM2eGY0ZkZweGhrdTRsNmZYaTVHNlE9PSIsInZhbHVlIjoiVXdHQkI0cHdtTzRCUEZKcE92ZFhJR2xJN2VXRWRvbjB5cEticGh4M0gzdGxOM0o2bmkwWFJSQ09HaWFuVGVPRzFydE9IZWV4QUNCalV6RTFacGNJQm5KSW9aNXlrdjh4aStjaFlHVzI3dEF0NG1yODRSM0R4b0Y2V1loR1JIaXpJb2E4YVdNZnlFQ3lCK2VJeHJoY2J3VWZRVE1ORzNYMjJ6bkkyRkVLNTZ0eVBkN2RMY3NuUXJLQ05TRjR5elViRG1YM2RHSlRBYXpkMVAwVEJrdmo3MUErd1ZnMkxZRUFta3FoR2FTbVdZd0FGaUxpR3c5S2Vhdk54cXZkK1AzemlkUjBaR0pHWG0wd3dUcVpNSEY0K3NsbEp5ckhsUitsQ21YNzZWekNUbGc9IiwibWFjIjoiYTdhNDFhMjM2MzIwYjlmZDQyODQ2YjVhNGQ0ZGQ3YzNjNmMxMjMxNjBjODUzMDFlOTI5YzQ3MDk0MmM0NzllMyJ9
eyJpdiI6IjVVamRmdEVBNFpCVmNTSm1JN3Vrc0E9PSIsInZhbHVlIjoiRHMwXC9sUE1iajJ4bUY4YzVObUpFWndYQWtUM1Y5V081WWMrMGVOQkVtRGhMbG92d1JVaEdWUDJXRXFnV1Z2eGFjRVEzRkgxSEtlTzJJdjJLUVM1bVdqQTR1RU56WHQ0NkdZeVNHaVlCMktKck1qOTk5R05IWkZqRU05cTFwT0FJaGhVckorY2I2YXVYdzJGRE9Jc0V1UGJNSys4akE3bThZZW1aclkxVmx4YXExR3Zkem50RnJzU2h2VmtlMWp4OVhqYW4xeklLSGFtWmpQWDZ1aGhCbVpianVSU1NcL014NlExeWNXaTFmOE9GbktcLzQxejNHNm82VGs2XC94MEU0bFpUaFU2cWhyYTdYV1AySTZnYW83bVM2cTUxUjREQTVIRzJ3aXpoTkhiZktFMHlNa0RcLzluNENMUFlGdlJkWE1JSzJRSVFxeE9za2pyRXlkMWMzM3Jra1JZcTJBM2taNk16ditMSzBiSHV2SVhLWWNWaHJkK3ZCT29TMjlIUEs2WFlzbnBxd2p1Mm1LTHluY1d2U3hyZmdnPT0iLCJtYWMiOiIyYThhZWQ2YjJjODM4MjcwYWEyZTI2YjIxN2VjNmFlY2ZhOWRhZWNlZDJlMDc3MjBiYjk2YTQxZWYyNDU1NjZjIn0=

             Lời vừa dứt, con ngươi tam hổ lập tức sáng lên, như thể thấy được hy vọng…

Ads
';
Advertisement