Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Được đó, tên tiểu Ngũ kia bây giờ liên tục đại thắng, thu cao thủ Thất gia về dùng, thuận thuận lợi lợi. Mặc dù binh mã nhà họ Lạc không nhiều nhưng Trác Uyên dưới tay hắn thủ đoạn quỷ dị, quả thực rất giỏi. Có lẽ đối mặt với tình hình hôm nay, hắn sẽ có cách giải quyết!” Độc Cô Phong vỗ tay, nhìn ba vị huynh đệ, lớn tiếng nói.  

             Hai người còn lại cũng gật đầu liên tục.  

             Nhưng là, sắc mặt Độc Cô Chiến Thiên dần trở nên nghiêm túc, tức giận nói: “Im miệng, cầu viện hay bắt hắn nghĩ cách. Bất kể là phát cho ai cũng tuyệt đối không thể phát tin cho lão Ngũ!  

             “Hả, tại sao?” Độc Cô Phong ngẩn ra, đầu ngập tràn dấu chấm hỏi.  

             Độc Cô Chiến Thiên hít sâu một hơi, mặt thoáng qua chút u buồn: “Từ khi Trác Uyên có được long hồn, thành cái đinh trong mắt hoàng thất, tiểu Ngũ dứt khoát đổ về bên hắn thì tình cha con chúng ta đã mất. Mọi chuyện đều có lý của nó, gặp lại ở sa trường cũng không hối hận. Huống chi, lúc trước chúng ta còn muốn đi tiêu diệt Lạc gia, bây giờ ăn nói khép nép tới cửa cầu cứu, thiên hạ nào có hành động nào vô sỉ như vậy?”  

             “Nhưng mà Nguyên soái...Tiểu Ngũ hẳn sẽ không ngại, dẫu sao, trong lòng của hắn vị cha nuôi ngài vẫn luôn rất tuấn tú nha!” Lòng Độc Cô Phong đánh ‘Bộp’ một tiếng, suy nghĩ rồi khuyên lớn.  

             Độc Cô Chiến Thiên hơi giật giật khóe miệng đầy râu, trong mắt thoáng qua tia ôn hòa, chỉ rất nhanh liền chuyển sang kiên định, quát to: “Bốn người các ngươi nghe rõ cho lão phu, tình hình hôm nay, không được dùng ngọc giản phát đến tay tiểu Ngũ. Nếu không xử theo quân pháp!”  

             “Nguyên soái!” Mọi người đồng thanh.  

             Nhưng Độc Cô Chiến Thiên vẫn cố chấp khoát tay một cái, nạt: “Có lẽ hắn sẽ nể tình ngày xưa, trái lại lão phu là người đoạn tình tuyệt nghĩa. Bây giờ rơi vào thời khắc nguy nan, vì muốn sống mà làm chuyện vô sỉ như vậy, sao Độc Cô Chiến Thiên có thể thực hiện? Nếu bốn người các ngươi thật sự cầu cứu tiểu Ngũ, đó chính là đưa lão phu vào tội bất nhân bất nghĩa, hủy trong sạch cả đời ta trong chốc lát! Lão phu không còn mặt mũi nào mà đứng trong thiên địa!”  

             Tứ hổ bất giác lạnh trong bụng quay qua nhìn nhau, không biết làm sao mà than một tiếng, lắc lắc đầu.  

             Lời nghĩa phụ đã nói đến vậy rồi, bọn họ biết coi như khuyên nữa cũng vô dụng liền hít một cái thật sâu, chán nản lui ra ngoài.  

             Nhìn bóng lưng bốn người rời đi, trong mắt Độ Cô Chiến Thiên bất chợt thoáng qua chút nồng nặc bi thương...  

             “Đại ca, Nhị ca, nếu nghĩa phụ không cho ta phát tin cầu cứu tiểu Ngũ, tình hình nguy cơ như này, chúng ta nên làm sao mới được đây?” Ra khỏi trướng, bốn người đi tới chỗ tối tối, Độc Cô Hỏa ồm ồm nói.  

             Độc Cô Lâm trầm ngâm trong chốc lát, mắt thoáng qua tia sáng, bình tĩnh nói: “Bây giờ ta phát ngọc giản cầu tiểu Ngũ cứu viện!”  

             “Không được, ngươi không nghe lời nghĩa phụ vừa nói ư? Chuyện này liên quan đến thanh danh của người, nếu tiểu Ngũ tới thật, cho dù được cứu, nghĩa phụ sợ cũng...” Độc Cô Phong nhăn mặt vội vàng khoát tay, ngập tràn lo âu.  

             Độc Cô Lâm lại khẽ nhíu mày, hờ hững nói: “Đại ca, tam đệ, tứ đệ, không biết mọi người có cảm thấy chuyện này cực kỳ quái lạ không?”  

             “Quái lạ gì?” Ba người đồng loạt hỏi.  

             “Chính bệ hạ lệnh chúng ta tiêu diệt Đế Vương Môn và Lạc gia, một đường đi đều rất thuận lợi, nhưng vào thời điểm mắt thấy sắp đánh lại hạ chỉ triệu hồi chúng ta!”  

             “Đế đô gặp khó khăn, bệ hạ ra chỉ cần vương cứu giá, có gì kỳ quái?” Chân mày run rẩy, Độc Cô Phong nghĩ trả lời.  

             “Cái này đúng là không có gì kỳ quái, nhưng bệ hạ là ai, người khác không hiểu nhưng chúng ta chẳng lẽ chẳng rõ sao? Có thể khích bác cho Lạc gia và Đế Vương Môn khai chiến ngồi yên thu lợi mà dễ dàng bị người đánh không kịp trở tay ư? Mà kể cả có thì lão ta hẳn cũng biết, nước xa không cứu được lửa gần, làm sao sẽ vội vội vàng vàng hạ chỉ bắt chúng ta trở lại, làm hai bên đều dở dang chứ?”  

             Độc Cô Lâm lẳng lặng phân tích, ba người kia âm thầm suy nghĩ, đều khẽ gật đầu.  

             “Còn nữa, các ngươi không cảm thấy lần này chúng ta trúng mai phục, bị buộc vào núi này như là do ai đó bố trí sao?” Độc Cô Lâm nói tiếp: “Đại quân Độc Cô chúng ta vẫn luôn có kinh nghiệm tác chiến phong phú, nếu không vì chiếu chỉ kia của bệ hạ, chúng ta sao có thể vội vội vàng vàng đi đường, ngay cả thám tử cũng không phái ra, để rơi vào bẫy rập?”  

             “Ý ngươi là...Chiếu chỉ kia là giả? Gia Cát Ngọc Phong lấy đó lừa gạt, đưa chúng ta vào bẫy!” Độc Cô Phong không kìm được run rẩy, tâm ngập tràn hoảng hốt: “Nếu thật như vậy, chả phải rõ ràng là nước đã mất, ấn bệ hạ rơi vào trong tay Gia Các Ngọc Long, cho nên lão ta mới có thể mạo danh truyền chỉ!”  

             Độc Cô Lâm phun ra một ngụm khí, chậm rãi lắc đầu, thở dài: “Cái này...Ta không rõ! Nhưng có một người nhất định biết hết tất cả!”  

             “Ai?” Mọi người đồng thanh nói.  

             “Đại quản gia Lạc gia, Trác Uyên!” Mắt lóe lên ánh sáng, Độc Cô Lâm bình tĩnh nói: “Chẳng lẽ các ngươi đã quên,, sau khi Trác Uyên phát hiện ra tung tích của chúng ta, hắn vẫn thản nhiên giải quyết như trước, bình yên tĩnh lặng. Khi ấy chúng ta cứ nghĩ là hắn kiêu ngạo tự đại, ngay cả trăm nghìn đại quân Độc Cô cũng không để vào mắt. Nhưng bây giờ xem kỹ, rõ ràng hắn đã sớm biết chúng ta vốn dĩ không đánh được hắn thì cũng sẽ bị triệu về!”  

             “Cái gì?”  

eyJpdiI6ImZCNXJwUEkzckxaS3lXMUhPUVc4R3c9PSIsInZhbHVlIjoiaG9CaUYzMk9RUVprOUNXYmZ3ZWZtVloyOXdDb2pRTytRWG53ZnhHU1JcLzFzM2J6Wnp0aGpcL3llXC96TFUrR0o2UGpEeExFbjh3eHZGWGpVNHN0cGZxXC91RUdzOTZxR1JuUDhcL21ZcTAxWDE5bUptUTVZcnBGM1BCbVhvV1wvOGxIQmJvVjcwbmhvTXdmQU1YbWVJSHBtcWRxV1BoSGVFb3dlR21UREVHUytkdnNBb1lOTVdGY09RbGpqeURXZHcxdTE1T0UwcG01ME1cL2t0U3hiSzhSbVBKbnJMRkFTbzBLQm41NHNsVnhEVUo3VEdPN3ZSN3hYY0szMDExNGd2czR6UWlwbWZ0MysrcUVnVHRyUFwvRHFncXh0a09nU045dzE5Uk5DSDB6U2FzVWRsUnM3Zm04Vk03b2F0YlgySmFLOWpuK0FaZVBaM21hdzdWVnhLNTJRemlNQWJLM05rOG9ZT1BYNmc5amRYekpNY2lhZEdsT2JSVlJtbDc4Z1ZOU2RcL1pLR0ZXVklidTBIdjY5R3lXVDhYc1ZLS0E3c2kxUHdHTkxXZXowK1hFUVUzTUJiZHlQS0hMVnhKWGlERXpvQyticVRFd0RFWERtSG11Z0FRSU5qZk1ZMHRxeHRubWtzaUlYcFwvWDdxWUhseXF4amRiY2J1MzJoZnhLVDFQQkNvUVkyYThsc3VLM1Z4b1M3bjBCQkpJYjNFSVlVN1gyVFlXYThLMWVZR3lVQlwvQjhibjZYblhwOGNNSVBkV01FRmZwZDZPNEpLUDZ2MGM5cjhJMnRqUGZZWVZUY1dtNHNlR21KKzFHVjJITVNoM1FGYitrNWk4NnZlNmw5ZXMwV3JRU0tqcm9BWVAxQU5GaWlIN3paTEZWOExuempGRmhnK0VCZ2x1VlRZVFpRbXZicHExdit2VWYxYXpSVHRQYnA4VVhKVW5kYVVjMnNpMUphZW1PM3JiM1NLelJxcEdVUlwva1poeTNPYnVONGdpMkZ4Zlwvemd2SkY5SEhzNWlvb3V2Nk1MbCIsIm1hYyI6IjNhMjJmOWFmNDI5NjFlOGY3MDRjMzgyOGI5OTk5YmNlNTk0Y2JkYTRmZmMxZDBhMDRlZWEyM2FkM2IwMjIzMTgifQ==
eyJpdiI6IkpcL3NJUEUrYnMrUnJIdkJYSnhtU1N3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImRjMjREUGdLeE5VVWtWalB2WmpSRHRpT2R2N0NrN1wvRUNcL1Zmc1Y0RkRCelFETHVTdFwvdlVsc2pESFwvNWVKYzg5V1E5U2ZxanU3QTJDb0JZXC9Ca2Y4TWQzNlBEVWJjXC9pR3lPbkVXNzZNalNkMnB0ZjhNNUt6R3poUGVtaVN3bzBjVDNjcUxCY00xaDA3NnBySmdcL2piK1dseHVCdnQwejJ5eFdSXC82QjRUVWFWK0d6YXdaSWlcLzFUY29yaGYwKzdEZnZUWEQxRUZFQVR5WXFTNzF4aG5wektJZ1ZXTFk5UTh2VGtlR2ErZXF3aGZ1OTFaOUY0cGhRWFhTMG5LVkpLRGJiUFB2d29oSnFLdmpLTlBEdUZYbDlHRU9mak9hZlpXNlN6RnFMK2VTRkQ4PSIsIm1hYyI6IjIzOTFiNDQ4ZDkwOTczYTE3ZGQ3ZGJiM2VlNDUwMjU2NWNjNGQ3ZDJmYzY5MjA4YTJiM2E2MTE3YWE2YjM1ZGMifQ==

             Độc Cô Lâm suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, chậm rãi nói: “Chưa chắc, lúc tiểu Ngũ ở cùng với chúng ta, không chỉ nhắc đến Trác Uyên ở nhà họ Lạc một lần mà còn nghĩ đủ cách để hắn có được địa vị trong gia tộc. Mặc dù nghiêm nghị nhưng chưa bao giờ khinh chủ, thậm chí còn tương đối tôn trọng ý kiến của bọn họ. Cho nên, ta không nghĩ là Lạc gia sẽ tham dự vào âm mưu nhắm vào đại quân Độc Cô. Mà kể ra, cho dù Trác Uyên có tham dự vào thì nếu có mặt tiểu Ngũ, chúng ta cũng sẽ có tỷ lệ trốn thoát cao. Đến lúc đó gặp Trác Uyên hỏi rõ, hết thảy chân tướng đều sẽ lộ ra rõ ràng, đúng chứ!”

Ads
';
Advertisement