Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Mọi người nghe xong, đều khẽ gật đầu đồng ý.  

             “Có điều, nghĩa phụ ngài ấy...” Độc Cô Hỏa ngập ngừng, lo lắng hỏi.  

             Độc Cô Lâm không nhịn được cười một tiếng, hờ hững nói: “Mặt mũi nghĩa phụ dĩ nhiên quan trọng, là ta làm mất mặt lâm hổ, Độc Cô Lâm tham sống sợ chết, cầu cứu tiểu Ngũ, sau này ta sẽ một mình gánh chịu chuyện này!”  

             “Ài, sao có thể để mỗi ngươi bị tổn hại danh dự, thêm cả ta nữa, ta cũng không muốn chết!” Độc Cô Phong khoát tay, khẽ cười ra tiếng.  

             Độc Cô Hỏa và Độc Cô Sơn thấy thế, cũng nhún vai bĩu môi nói: “Đại ca, Nhị ca, ban đầu bốn huynh đệ chúng ta đã từng thề cùng sống cùng chết. Nếu các người muốn sinh thì nên dẫn theo hai người chúng ta đi với chứ!”  

             Nghe thế, bốn người nhìn nhau lần nữa đồng loạt cười to.  

             Tiếp đó, Độc Cô Lâm tiện tay lấy danh nghĩa bốn người phát ngọc giản ra khỏi sơn cốc. Ánh sáng xanh biếc mang theo toàn bộ hy vọng sống còn của đại quân Độc Cô phóng thẳng lên trời, mất hút trong nháy mắt.  

             Chẳng qua là, bọn họ không chú ý tới ở rừng rậm cách đó không xa, Độc Cô Chiến Thiên đang đứng đó chăm chú nhìn về phía mình.  

             Trên mặt hiện lên chút vui vẻ, Độc Cô Chiến Thiên thở dài một tiếng, cười cười lắc đầu: “Ài, bốn đứa nhỏ ngốc, con đường sau này của các ngươi còn dài đã thế mang theo tiếng xấu mất liêm sỉ, vẫn là để cho lão phu tới gánh đi...”  

             Vừa nói, bóng dáng cường tráng cũng dần dần biến mất giữa màn sương trắng...  

             Bên kia, bên trong một căn mật thất của Lạc gia tại Thành Phong Lâm, Lệ Kinh Thiên đang lẳng lặng nằm trên giường đá, sắc mặt tái nhợt. Hai người vây quanh bên cạnh lão ta, chính là đại quản gia Trác Uyên và Nghiêm Tùng - trưởng lão đan phòng!  

             Nghiêm Tùng cẩn thận kiểm tra một lượt, không nhịn được bất đắc dĩ lắc đầu, than nhẹ: “Ài, Lệ Lão này cũng thật là bướng bỉnh, thà liều mạng gây nguy hiểm gân mạch cũng phải vang danh một thời. Bỏ lỡ cả đời, cần gì chứ?”  

             “Ha ha ha...Người mê võ nghệ trên thế gian, ngươi không hiểu!” Trác Uyên không nhịn được khẽ cười một tiếng, nhìn về phía Nghiêm Tùng, chế giễu: “Ngươi quên Bách Gia Tranh Minh tại Thành Hoa Vũ, ngươi cũng vì đánh cuộc với ta mà quyết tâm liều mạng nhả ra ngoài chỉ vì muốn luyện đan thắng ta. Ngươi cố chấp, không kém lão nha!”  

             Nghe được lời này, Nghiêm Tùng gật đầu cười: “Trác quản gia đã nghe lời này chưa, củ cà rốt cải xanh cũng có sở thích. Lệ Lão là người mê võ nghe, lão phu là đan si. Hai người chúng ta đều có thể vì sở thích của mình mà bất chấp hết thảy, ngược lại đúng thật cùng suy nghĩ!”  

             “Ha ha ha...Ta chỉ thích tính này của các ngươi, đủ cố chấp, có thể bồi dưỡng!” Trác Uyên toét miệng cười, hớn hở nhìn hai người, trong mắt ngập tràn vẻ tán tưởng.  

             “Có điều, năm đó lão phu đại nạn không hết, hôm nay được Trác quản gia bồi dưỡng cũng vào hàng ngũ đan sư tầng chín. Nhưng, bây giờ gân mạch Lệ Lão đứt thành từng khúc, sợ rằng đã phế rồi, sau này làm gì nữa? Nếu để cho lão biết sau này không biết cách nào tu luyện nữa, phỏng đoán còn thống khổ hơn so với giết lão, ài!” Nghiêm Tùng bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài lên tiếng: “Hôm nay có thể tạm thời giúp lão ta tu bổ gân mạch, sợ rằng chỉ có rễ bồ đề, bất quá bây giờ đồ chơi kia đã bị luyện hóa mất, thế nào mới tốt...”  

             “Không không không!”  

             Nhưng mà, đang lúc ấy, Trác Uyên khoát tay một cái, nhẹ cười ra tiếng: “Rễ bồ đề là tinh hoa thiên địa, có thể cung cấp khí tức liên tục cho sinh mạng, nhưng mà đối với cường mạch kiện gân lại không có tác dụng lớn như vậy. Kể cả bây giờ chúng ta có rễ bồ đề, cũng chỉ khôi phục tu vi cho Lệ lão, nhưng gân mạch gãy vẫn bị tổn thương. Từ đo biểu hiện rõ, sau này có thể sẽ khó tiến thêm. Bước được đến thần là tột cùng rồi, với Lệ lão mê võ mà nói, vẫn là đả kích!”  

             “Ài, có thể khôi phục thực lực đã không tệ, còn hy vọng đột phá?” Nghiêm Tùng bật cười, lắc đầu nhàn nhạt lên tiếng.  

             “Ha ha ha..Lời ấy Nghiêm lão sai rồi, nếu chỉ khôi phục thực lực, ta luyện lão thành chiến khôi, xương cốt sắt, mạnh hơn nữa làm gì. Nếu ta đã cứu thì phải khiến lão ta có tiềm lực phát triển mới được! Bằng không cứu sống người tàn tật, lão không tốt, ta cũng không tốt!”  

             Ánh mắt không nhịn được sáng lên, Nghiêm Tùng nhìn về phía Trác Uyên, cười nịnh nói: “Trác quản gia, người có thứ tốt?”  

eyJpdiI6IlB2OFZLRHNSaCtlbnRrWUk3V0JEQWc9PSIsInZhbHVlIjoiRVwvejNyYnlaaW1BOTlvelh3NWdaVVpYY09xaHU5b1pHRWlVQUlJSXN1bXFzVk10aWI5M3JjYXp1NGRPTFBTWE9MTEEwVmNDWEg3dFRFWlZFbndxK09DSmRxQTFSbEltSHJUTXFDMVRRMjQ1VFVKZWFJSFJPSndUSFpZcGlianV4UDFXbWhScmR4clVQNjh4Zzc4U2YrckxRUWgyWjZtZG1RRXoyNlBETWNZc21kSWVnaXNSWmFjdGJkTlFyVGZjRnA2S1wvVTZHS1NwV2p0OW1UTEdObWorcmdVaUROZ3lVNWFqNjdSdUhPRlwvVDdGOERKVEJ0VmZkYnZJRGRGbFF4UjZcL1BQaExRUGFKU2o3OW9aelAxRWVXZVJibnY2ZW9sS0dDRWdraXVER1o1c0FcL3YwRW9XQ01IdnFUWVZVZGhPcGYrbEhzMmpITTFUeDY1ZFlCc3BhWXp5THQ1b09vNDdKZ2JVVkFNSTlMTGxnYkVQcUxITDR2SnF1bW1SMHVrMmFES0ltN2s2MHR0Z3k2MW9oXC9oYU5MTjZ2dzdzalU4bVMwY1BBZnlLNU9acmJUMDVEZWJnU0xLMkhyckw5XC9IQ2cwWnBRbWFNVkVtVTVzd1RBNEZRcXU2VU5rTkV6M3BpTlVNNFI2Rm5WcG5kRmduVnZcL1E2cU5uVGpRMWRcL1pybEF5OGdjRXpYQXNLWEt0TWs4UjI5N1c5Z3BlSTAzZlJnc0t0cjl6ZDd6ZnRzYUhNMWRYV1lRN1lWcm5XbEtyK1hVeXRaUlhhYjlEemJyeFl6OE92QnM3d1dWM1RDeDJtOWN3Y2pobTJSOHM5SFJ2UU8zd0hLbGhkejYxR1Q4dHRzc3hwQnkzVHFBNGVVUEgzMjRXUExHV2RZaWZEc0VPVnhUdEs4UEVvNVRnTHpqR0hSOUg5WDQreDFXVGx5QUVsSW91RzJXMW9ZXC91RllGblNDQjR5QytjTGRkc2tsSldXNlBzMkhTVEY4VE1OZFRVYmUzc2dDN3BoQklGSnozeVVNYyIsIm1hYyI6ImZlMGI3MDA5YTY5MzBiNjZlNWI1YzEzNWNlNDJkMTYyNmUxYmVkYjc3ZGMzMWNhNzY5MWM2ZGQyZGUyNDhlODkifQ==
eyJpdiI6IlB0dktCekQ5cFczSUhDTW14Z01HYnc9PSIsInZhbHVlIjoiNkU5ZXV3VzJHNm1GbzQrdFdudWp5dEFscm1kUUdScUVOeE1FT05CSEtaSUVLZDRSZGRQVm91YWFDTXlsYnllMytJeGo5WFVkdUZqXC9OWVhtc3h2cW5Zak0zcllTS1wvMGpkRVFHTnNiS1JLcEdZNnFiMkhZYWxaekJtMEFqK2xaZGhUWFhNbjZvanh1XC9BTEN3bEdHc3dqTVZJd3NzYWc5d1VJaVhPVHZaNVAxemtkaFQzbFJNdUJWckhrTWNsN0pUa2VIUmV4XC8wcTU3ZHh2XC95MHNBdnRQbzQ0QnVUU3BiWFNtZ1JuOXM0QmFoMTdzeEZNaUhzaXpSendhQm80Nzg1U25hXC9USTlPUnYrUXg3anQyRkh2QlN3b3RuV0M0N1NaRSs1RlU1Q243Y2dnMzduOWpCdVRTanJsV1d2Q3drYnVcL2RvSWsxYlZKSDc3amJQcUxnTm9OSjBPXC9XaGVIQk1vZ0FPTmNacFRZdEQrRXd6Z2JkK0xsWUdtTTkxczZRR24xdW5aT3NKczdRN1RiaFMrWERyNXdvajdJckxNeXNGV2NDNThYZkdBNjhEcEoxVFpyMVg2THltNGFuYk91MjBCMkoxd3pYRENCeWRNK0hmT0c3WW9RcWJJNk9PUWVtNkhudTVxc24yRUNXcE9YNDJzYjRKUklDS28za2YzcGpvRXhURDVnY1wvZnB0Y1wvQ3NaMmp0Vkh4XC9UWW94SmsrbjE4dlBWY0d4VFVkUCtPK20raEFGVFNIdk1HZkxiNG1TUTEzYldNMHVlUTlLOVI3dG5WZENnblNSdUJ4aUxXVWlKaFVaMzE5d0ZpTjU5NTdCT2h0QytvckRJZWpZdTFzczlUR3crYzNaaUJTNXdGZURReFwvanJyRWhXR3R4bDg0YmdXdGF3dXIwSVU0bkViMG1VR0YwNUdVbzk3ZlhmaG9vcVdlTFwvbXBscUt4Q1BHY1JDSkhPdUFPTUw2RkNIdzR5N1dEVGNMcDhsT2VpajdYelwvTThoeWRSbjhlKys0NTdQTXlNRTNnT3dJa1luMFlTMjR6U2o1alVlNFFxcnVnXC9DNTE2ZXdUeXZqUXpvSEhzazhnNnlwZkNvRUoyOXY2TEVrVHhINmZZZlJydjlDS09hZ1Z0Q2tyR2I4Tmdpd1dGMWFOb3B1elRMZEJmc3RrejlHd29SVVI3WWp2SmgzamRxaUNjS1wvU3dCK3ZTMWYyelwvUFluVmNrM05ReFRLTTN2OTUzeEFNNVJHVFdObjM5RU9ITjdpU3VENVlsYWJpSk1aUnBHYkxXUnpFcDM4MDJBVnZGWjBTa0hZUnNqeSszalZ2RGJjd3VDVXlJWDh4XC8rTE5sN1A4bkFJWExSTXV4UUNJTjVCVjZRam9xemVWUzVkNGY2UGVrUXpia2t1N3ozdU5nQ3VaRU5UeWJzbG9JTGtzUW1MaXFXcFd3TzI2R2VVM05CYlNrREZVXC9jY0cxV2ZHTzR5cFVaT0w4WFJLRkFESkZkRUY3VXpOMHZYamxocnl4cHc2b1BUc1JnKzZ3UDhjc2FDWXhydklzZDFRTnRlQUlkSGtLaGwyZlh2Wm51ZGMrU2RhVUpcL2F3UWRUUG1BZE5OSkdOUjBFamxKOU81ek9cLzhrWitlVzhUaWNSZmRncnFHVkhzYmhNWHFPdnUwOFNaY2Z5c3JPSENpMXBZQUdBc2FpbE9oOE1yYUdFaGNwU1UiLCJtYWMiOiJjOTZhOGM1YmQ5MDg2ZDNjMDRiZTgxMzBkZTY3NDllNWQxNzljMjU1MjkwOWE1MGQ0MDkwMWIxYjJiN2VlYWExIn0=

             “Cái gì, đan cấp mười?” Con ngươi Nghiêm Tùng bất giác cứng lại, nuốt nước miếng ‘Ừng ực’, mắt ngập tràn lửa dục vọng…

Ads
';
Advertisement