Trác Uyên lại rất bình tĩnh, dường như sớm đã dự liệu được, nhàn nhạt nói: “Lão già Độc Cô Chiến Thiên trung thành một cách ngu ngốc với người ta, vô cùng bảo thủ, kiếp nạn lần này cũng là báo ứng, có gì mà ngạc nhiên!”
“Sao… Trác đại ca, huynh đã sớm dự liệu được?” Lạc Minh Viễn ngẩn người nhìn Trác Uyên, lí nhí lên tiếng.
Trác Uyên hơi gật đầu, trong mắt hiện lên ánh hiểu biết sắc xảo: “Đương nhiên, nếu không hôm đó sau khi chúng ta đánh bại Đế Vương Môn, phát hiện đại quân Độc Cô ở xung quanh, tại sao ta lại phớt lờ? Lẽ nào ta thực sự tự đại như vậy sao? Ha ha ha… Vì ta biết, có người muốn Độc Cô Chiến Thiên chết hơn chúng ta!”
“Khuyển Nhung!” Lạc Minh Viễn giật lông mày, Ngọc Giản xanh ngọc lục bảo trong tay bất giác run lên.
Trác Uyên liếc hắn một cái, bật cười nhẹ: “Thì ra là vậy, lão già đó gửi thư cầu cứu đến, là đại quân Khuyển Nhung bao vây lão ta. Như vậy, tất cả mọi việc đều bình thường rồi!”
“Trác đại ca, bất luận thế nào, bây giờ nghĩa phụ và mọi người gặp nạn, bị đại quân Khuyển Nhung bao vây trong Cô Hồng Cốc, mất nguồn nước mất nguồn lương thực, huynh mau nghĩ cách cứu họ đi!”
Lạc Minh Viễn lo lắng, Trác Uyên lại cười tà mị không tỏ rõ ý kiến: “Cứu? Cứu cái gì? Ban đầu bọn họ còn muốn tiêu diệt toàn bộ chúng ta, bây giờ gửi thư bảo chúng ta đến cứu, dựa vào cái gì?”
Hơi thở của Lạc Minh Viên ngưng trệ, im lặng.
Nghiêm Tùng ở một bên cười khanh khách, khuyên nói: “Thiếu chủ, là Độc Cô Chiến Thiên tuyệt tình tuyệt nghĩa trước, muốn đối đầu với chúng ta. Bây giờ gặp nạn, lại cầu xin đến những người mà lão ta muốn tiêu diệt như chúng ta, há không phải là trò cười lớn sao, ha ha ha…”
Lạc Minh Viễn cắn môi, không nói gì, hồi lâu, mới lí nhí lên tiếng, than thở nói: “Bất kể người đối xử với ta thế nào thì cũng là nghĩa phụ của ta. Mặc dù người muốn xuất binh thảo phạt ta, cũng là phụng chỉ hành sự, không liên quan đến người cả. Nghĩa phụ cả đời trung nghĩa nhân hiếu, đâu thể phản lại lệnh của quân vương? Ta tin, lúc người xuất binh, trong lòng cũng không muốn ra tay với chúng ta…”
“Thế thì đã làm sao?”
Nhưng không đợi Lạc Minh Viễn nói hết, Trác Uyên đã lạnh lùng cắt ngang: “Nếu lão ta thực sự muốn tiêu diệt chúng ta, xuất binh thảo phạt, ta còn kính lão ta ba phần. Rõ ràng trong lòng không muốn, lại làm chuyện ngược với lương tâm. Chiến thần bất bại? Hừ hừ, danh hiệu thật đáng cười. Người mà không thể làm theo lương tâm, thì bất bại ở đâu? Lão ta sớm đã bại trước quân vương và sự trung thành đó, là kẻ thất bại lớn nhất trong thiên hạ. Không quan tâm đến đúng sai, không quan tâm đến tâm nguyện trong lòng, chỉ một mực trung thành, là kẻ ngu ngốc trong thiên hạ, chết chưa hết tội!”
“Hay, lời của Trác quản gia có lý!”
Nghiêm Tùng ở một bên vỗ tay khen ngợi, tiếp tục khuyên Lạc Minh Viễn: “Thiếu chủ, ban đầu lão ta đoạn tuyệt tình nghĩa phụ tử với người, bây giờ lại vì một mệnh lệnh, thảo phạt nghĩa tử của mình. Lão già vô tình vô nghĩa như vậy, ngươi còn quan tâm đến lão ta?”
Lạc Minh Viên im lặng không nói, sắc mặt đau khổ, trầm ngâm hồi lâu, mới lại lí nhí lên tiếng, cũng không cầu xin nữa, mà nhắc lại chuyện cũ: “Trác đại ca, không biết huynh còn nhớ hay không, ban đầu Lạc gia gặp nạn, rõ ràng huynh có thể bỏ đi mà không cần quan tâm, một mình xông pha chân trời. Nhưng huynh cứ muốn đưa hai tỷ đệ chúng ta và Bàng Thống Lĩnh chiến đấu với kẻ địch mạnh, chiến đấu cho đến tận bây giờ, mấy lần thoát khỏi cõi chết, rốt cuộc là vì sao?”
“Không buông được!” Trác Uyên hơi giật lông mày, lạnh lùng nhả ra ba chữ.
“Tại sao không buông được?” Lạc Minh Viễn tiếp tục ép hỏi.
Trác Uyên suy nghĩ một lúc, nhàn nhạt lên tiếng: “Tâm nguyện trong lòng, không thể buông bỏ!”
“Vậy thì… ta cũng vậy!” Lạc Minh Viễn chỉ vào tim mình, chân thành nói: “Nếu lần này nghĩa phụ xảy ra chuyện, ta không thể toàn lực ứng cứu. Sau này trong lòng ắt sẽ để lại tiếc nuối to lớn. Trác đại ca, vừa nãy huynh nói phải làm theo trái tim mình, đây là tâm nguyện của ta, không phải vì tình nghĩa phụ tử mà ta có quyết định này, mong huynh giúp ta!”
Trác Uyên nhìn hắn, mắt nheo lại, im lặng không nói. Lạc Minh Viễn cũng nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, đầy vẻ chân thành.
Hồi lâu, Trác Uyên mới lên tiếng nói: “Nghiêm Lão, gọi Tiểu Tam Tử đến đây, chúng ta và ba người Minh Viễn đến Cô Hồng Cốc một chuyến!”
Trác Uyên vừa nói ra, đôi mắt của Lạc Minh Viễn lập tức sáng lên, mỉm cười.
Lạc Minh Miễn thấy vậy, liên tục cảm ơn, cảm kích không thôi. Nghiêm Tùng lại không cười mà lắc đầu, đi truyền tin cho Cổ Tam Thông…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất