Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Vù!  

             Trên bầu trời xanh thẳm, một luồng khói đen vụt qua. Các tướng sĩ Khuyển Nhung bao vây Cô Hồng Cốc nhìn thấy, ào ào kêu lên kinh hãi, bày thế phòng bị.  

             Sát Phá Lang ngẩng đầu nhìn, trong ánh mắt bỗng hiện lên vẻ sắc bén, tay cầm Phương Thiên Họa Kích, đạp chân trực tiếp xông lên tầng mây.  

             Hắn ta cũng là cao thủ Thần Chiếu tầng tám, mặc dù không có đội quân hỗ trợ phía sau, cũng vẫn là cường giả hàng đầu trong Khuyển Nhung. Cho nên đối diện với làn khói đen quỷ dị này, hắn ta không hề sợ hãi.  

             Một chiếc trường kích thăm dò phía trước, giống như vẽ linh xà trên tầng mây, trực tiếp đâm về phía trước. Tiếng kêu xông phía trước giống như xuyên bầu trời, sắp xé toạc làn khí đen đậm đặc.  

             Nhưng đúng lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng xích sắt vang lên soạt lách cách, một sợi xích đen bỗng xuyên ra từ trong làn khí đen đó. Khí thế mạnh mẽ của nó dường như long trời lở đất.  

             Phập!  

             Một tiếng nổ nhức tai vang lên, trường kích và xích sắt đập mạnh vào nhau, lại hơi ngưng lại, Sát Phá Lang cũng cảm thấy một trận lực lớn truyền đến, cánh tay lập tức tê nhức.  

             Nhưng còn chưa đợi hắn kinh ngạc trong lòng, sợi xích sắt đó bỗng rung lên, đánh lui hắn ta trở về. Đợi khi hạ cánh xuống đất, còn không ngừng lùi lại liên tiếp hơn hai mươi bước rồi cơ thể mới dừng lại được.  

             Khi ngẩng đầu nhìn lên lần nữa, làn khói đen đó không hề chậm trễ chui vào trong cốc, không thấy bóng dáng nữa.  

             “Sát Phá Lang, ngươi sao rồi, vừa nãy là cái gì vậy?” Thác Bạc Thiết Sơn nhận được truyền tin, vội vàng dẫn theo tứ đại Lang Vệ đến kiểm tra, nhưng chỉ nhìn thấy một bóng đen vụt đi, còn không nhìn thấy gì nữa.  

             Vầng trán Sát Phá Lang toát mồ hôi lạnh, sắc mặt nghiêm trọng, lắc đầu, chắp tay ôm quyền nói: “Khởi bẩm nguyên soái, thứ đó… thuộc hạ cũng không biết là thần thánh phương nào, nhưng chắc chắn là cao thủ. Vừa nãy thuộc hạ tiếp chiêu với hắn, ta không phải kẻ địch của hắn!”  

             “Cái gì?”  

             Thác Bạc Thiết Sơn kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau với những người bên cạnh, âm thầm suy nghĩ, chậm rãi lắc đầu: “Không đáng ngại, cho dù người đó là cao thủ tuyệt thế, cũng không đánh lại được ngàn quân vạn mã của ta. Muốn một mình giải cứu lão già Độc Cô đó, là việc không thể làm được. Tất cả mọi người nghe lệnh, bao vây chặt Cô Hồng Cốc, trận địa sẵn sàng đón địch, lão phu cho lão vào được mà không ra được!”  

             “Rõ!”  

             Các tướng sĩ đồng loạt ôm quyền, hô lớn…  

             Ở một bên khác, bóng đen đó lao vào cốc, Tứ Hổ Thiên Vũ liền đưa theo mấy đội nhân mã bao vây, nghỉ ngơi hơn một tháng, Độc Cô Quân đã hồi phục chiến lực.  

             Tuy trong quá trình vì kiệt sức, không chịu đựng được, lại chết hơn một trăm ngàn người, nhưng bây giờ, ít nhất có năm sáu trăm ngàn linh lực có thể dùng được. Dựa vào thế núi nguy hiểm, bọn họ lại không sợ đại quân Khuyển Nhung tấn công tiếp.  

             Kế thành trống này của Độc Cô Chiến Thiên, thực ra là vì để họ có thời gian nghỉ ngơi!  

             “Ai!” Độc Cô Phong thấy chỉ có một người đến, trong lòng nghi ngờ, quát lớn.  

             Soạt soạt soạt…  

             Làn khói màu đen dần dần tiêu tán, lộ ra một bóng hình cao lớn toàn thân được che bởi áo choàng đen xì, phát ra âm thanh như trâu già: “Không cần hoảng hốt, là ta, bệ hạ nghe tin Độc Cô Quân bị nhốt trong Cô Hồng Cốc, đặc biệt cho lão phu đến giúp các ngươi một tay, Độc Cô lão nguyên soái, bây giờ ở đâu?”  

             Người đó vừa nói, vừa lấy ra một tấm thẻ bài bằng vàng cho bọn họ xem!  

             “Một trong tứ trụ, Quỷ Ảnh Vệ thống lĩnh, Quỷ Vương?”, lông mày Độc Cô Phong vô thức run lên, sau khi hắn ta nhìn lão ta chằm chằm, liền khoát tay ra phía sau, ra ý bảo các tướng sĩ cất binh đao.  

             Nhưng vốn dĩ sự xuất hiện của Quỷ Vương, người mình đến cứu, lẽ ra bọn họ phải vui mừng khôn xiết mới đúng. Nhưng bây giờ bọn họ lại càng thêm nghi ngờ.  

eyJpdiI6IjlSUEpsTFwvVGFHOEg3MHFWWjFwM3dRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkJmbUpTXC9FYkJFeHNGSTZnR3VVdVBycXRTTTcrdlNTXC9kNVV5aEtlMFg2c2l5aG9HRGEzVTl3Y3FWZ0lBbUdwSHlpNGdheEZvYnBJYytaWkRMeklwakxYUm03bnNHXC9vMFhxXC95N3lIdGhZS3g4YmYybGQxVmd5K0V1U1lXcmNlWnUrMTZCS05ialVEd1RHVHUrcXhJWGt6Y1hXYkZJVFZPWDdWXC9OQ2RBaVhlZEVyTGtQc2hJMTBJelwvMWhyb0JqV0k2N3dVeXA5bzRLSnZiTEYxUDNWZ2Y4OW9cL1NPeFl6RmdTYWFEZndwVTFnd0QxVGNKblRqeFM0blB2d0wxUFh2RVNnK3hIbmp1NTNzK3JsSHJnenZcL3NNMW9YZlhVNUdsSVwvYmN5Q1VDU3FENmNYZDhHVzd2eUE3MmNUWGc2ZTFpY1Fnb3NobjlTRHJaejN4eE5GQlNmdlNscWxTU0c2dkRNakZYN2hib3ZQUlRGMUIwbkhESVc0KytsM3JTTkJGYmxSNkl1aFU0UkNlK3pXeHQ4MGJvcDY3SVJLT0NYaTByZUdRbjRxcHcwb0FETDR3WnNcL1Y4a0FSRDJxYjIzY1FkeUtPZFwvMHRaMUtobE4yRVN5Ym9PeXBrUVNvRWxNXC8ySksza1BDZXRsN2R0dmdYK2JJdG9zSk5wN292cDN4cVhDT0JEZFpETjdnSzhvTitYQ3VsSWZYQ3FzZDZLTVhrVytuVmJaSGNvam1vVDdhaG1vMUlJXC9TY2dkYmg4UFNYWlEyUU4reE00VVlNZXlBQ0dVd2lZaGVma1VsMmpuUDQ2dVA1MDZOTEtyR1JNQ0xIYlVaV2lpck5XaVk5akRsT3J2SXo1YjdjMXE5NmJMQ0J6bXRYSEZ3UGpvOUJhajdMa0JwTXhqU2UwUEJJdz0iLCJtYWMiOiJlNTQxNGY0YTg2ZTdiZGJlZjNjZmE2NzFmODk2MjMzOWRmZGY5ZWZmNzgxNWIwMWJhY2QyNjg4MDkyNmQzYmYxIn0=
eyJpdiI6ImZBeDR6NzhDZWNTVVlJQ3FNXC9pVmdBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik9iMk91S2xPT0xsQ3UxRGYrd1E2K3NwN0JWeU9QMEFUam14bDg4KzltYkVURzA3Q0JFMm5HM2hIeDJNMDFEU3ZGcHRrN01Jc2NMK2RGeDNUNnRDZ08zSFcza2ZBbWJEZGhIakt6bjZSaXBuNE4zSFRIcWJTMTdJZnA4cWNsRFcxV0VWdmcraEY5M1pPeVJUTzQzckF1XC82NCtRVU0zXC9xRVYwMEl2QVR6RmtHTW9pUXBHeTNCMVM3T2VpVnlMb3lESjVwK1dUQ0pcL2dJa0lWNVJjZ2tSRnNnczRWS1E3djN0b1wvWU52OEhPSzA4VHl0ZHNNVWdWWHE3cTlhOWZUOGZqU3pLXC9tb0c1eVE5WldTVnBGMkZNc1RnbkwzNmFiMU5ybysydU1uUlo5Zmc5VDJVV1lKNWlVQ2ZsZzlBXC9xOUZQeTE4N1UwNzFqOTFqZFJ0c1BpTFl5MHhJcCtpYTlXaGErUzg0dkR6dUlFTGdFM3hyekdVTDZSblwvN05lRkdibUdXdVwvZ1pNRzVXMnNnem5VXC9NQ3dJTlFzdnV4T2drOWdvOXFjNUZ5eUNcL2Q4cDJWeTBDMm9FNlJqZmU0N2p4WTNrcURyazZMSnhpbk1MVzJidEo3cVwvcjlIMmUzQ3hMcHI2NFZZZENlUUt3dkNKZWI2XC95Qyt2V0pRdTZKQXQ3SGtFaEtFczhibVFPbmNoTWNvQVRjK2NLUT09IiwibWFjIjoiNmQ3MGVjYWU3NThiZDIzNjAwY2Y3MDNiMzZjMDAyNGI4MmY2ODljNDU3ODQ0NGI2MzQyY2ViODM3MTg0ZjJmMiJ9

             Tuy Quỷ Vương thấy bọn họ không có ý thù địch với mình, nhưng khúc mắc vẫn tồn tại, bốn người yên lặng đứng ở đó, không có chút hành động, lão ta bất giác cau mày, lạnh lùng quát: “Lẽ nào vừa nãy các ngươi không nghe thấy lời của ta sao? Ta có mật chỉ của bệ hạ, hỗ trợ các người phá giải vòng vây, Độc Cô Chiến Thiên đang ở đâu?”

Ads
';
Advertisement