Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Nguyên soái!” Mọi người thấy sắc mặt thống khổ của Độc Cô Chiến Thiên, nên cùng nhau lên tiếng quan tâm lão ta. Nhưng trong lòng ai cũng có một tâm trạng hụt hẫng khó tả.  

             Quân đội Độc Cô tung hoành trong thiên hạ mấy chục năm, nhưng kết quả nhận lại được là trở thành đồ chơi trong tay người khác, khiến cho người khác chỉ ngẫm nghĩ lại thôi cũng đã thấy buồn bực, huống chi là đại quân Độc Cô được thành lập bởi đại nguyên soái.  

             Độc Cô Chiến Thiên chậm chạp xua tay rồi mở mắt ra, nét thần thái trong ánh mắt đã không còn nữa, không nói tới việc thương thế càng lúc càng nặng và nguyên thần sắp tiêu tan thì việc quan trọng nhất là sự kiêu ngạo của cả đời lão ta đã sụp đổ.  

             Độc Cô Chiến Thiên ngước mắt lên nhìn Trác Uyên, đôi môi lão ta khẽ run lên, rồi khàn giọng nói: “Thế thì Trác Uyên này, lão phu còn một vấn đề cuối cùng. Cuộc thi Bách Gia Tranh Minh lúc trước, lão phu đã từng nói ngươi rất giống lão phu, đều là những kẻ ngu trung. Ngươi vì Lạc gia, ta vì triều đình. Nhưng bây giờ, ngươi nói lão phu là người ngu trung, vậy còn ngươi… Chiến đấu vì lý do gì?”  

             Trác Uyên trầm ngâm một chút, hắn không nói lời nào mà chỉ lấy ngón tay chỉ vào vị trí của trái tim mình, rồi thản nhiên nói: “Ta vì đây mà hành động, vì đây mà tiến!”  

             Lão ta chăm chú nhìn vào vị trí hắn chỉ vào rồi cân nhắc rất lâu, đột nhiên, ánh mắt của Độc Cô Chiến Thiên sáng ngời, dường như lão ta đã giác ngộ gì đó, nên sắc mặt tái nhợt của lão ta đã thể hiện rõ vẻ đã hiểu, lão ta gật đầu nhẹ: “Ra là thế, là vì tình yêu à…”  

             Kìa, ý ta là tâm ma kia mà…  

             Trác Uyên sững sờ, hắn cũng cảm thấy xúc động, không hiểu sao trong lòng dâng lên một cảm xúc không thể giải thích được. Không biết lời nói này của Độc Cô Chiến Thiên đã chạm đến chỗ nào trong lòng hắn, mà khiến cho tâm trạng của hắn không dao động chút nào!  

             Độc Cô Chiến Thiên lại hít một hơi thật sâu rồi miễn cưỡng nhấc tay lên chỉ về cây trường đao đang được dựng ở phía trước “Lão đại, đem Cầu Long Trảm Nguyệt Đao của lão phu lại đây!”   

             Thiên Vũ Tứ Hổ đã ăn đan dược trị thương của Lạc Minh Viễn xong, vì thương tích cũng không nghiêm trọng nên bây giờ họ đã có thể tự do di chuyển.  

             Độc Cô Phong nhận được quân lệnh của nguyên soái, hắn ta kính cẩn chắp tay hành lễ, rồi đứng dậy tiến tới chỗ của trường đao và đem trở lại, hắn ta quỳ một chân xuống đất và dâng lên!  

             Độc Cô Chiến Thiên run rẩy nắm lấy trường đao vào trong tay, bất chợt trong ánh mắt của lão ta lóe lên một tia tinh quang, giống như được có thêm sức lực, lão ta nhếch miệng cười to: “Ha ha ha… Cầu Trảm Nguyệt Đao này là vào lần đầu tiên lão phu xuất chinh ra biên giới, ta đã mời một bậc thầy rèn vũ khí đệ nhất ở Thiên Vũ để luyện chế ra nó, nó đã từng khí thế bừng bừng thâu tóm Địa Mạch Long Hồn bên trong Khuyển Nhung, coi như đây là niềm tự hào lớn nhất trong đời ta. Đến nay, nó đã theo lão phu hơn mười năm, cuối cùng ngày hôm nay cũng là ngày xa nhau!”  

             Lão ta chân thành vuốt ve thân đao lạnh lẽo đó một chút, trong ánh mắt của Độc Cô Chiến Thiên toát lên vẻ yêu thích vô cùng. Sau đó, lão ta đặt trường đao nằm ngang, ngay tức thì, Độc Cô Chiến Thiên đẩy nó đến trước mặt Trác Uyên và hét to: “Trác Uyên, ngươi và lão phu khác nhau, ngươi biết bản thân mình đang làm gì. Hãy cầm nó, từ nay về sau hãy bảo vệ Lạc gia thật tốt!”  

             Tròng mắt của tất cả mọi người đều không nhịn được mà co rút lại, không ngờ Thiên Vũ Tứ Hổ cũng ngạc nhiên, ngay cả Lạc Minh Viễn, sắc mặt của hắn cũng tràn đầy sự sợ hãi và kinh ngạc.  

             Nhưng khi tất cả mọi người nhìn thấy ánh mắt kiên định của Độc Cô Chiến Thiên thì mọi sự ngờ vực đều tan thành mây khói, bọn họ đều cúi đầu xuống.  

             Trác Uyên nhìn chăm chú vào trường đao, hắn từ tốn lắc đầu: “Thôi quên đi, quân tử bất đoạt quân sở hảo (quân tử sẽ không đi tranh đoạt những thứ mà người khác yêu thích), tuy ta không phải là quân tử, nhưng ta cũng biết đây là cây đao mà nguyên soái rất yêu thích! Mặc dù sau này, nguyên soái không thể dùng nó được nữa, thì cũng hãy để nó đi theo ngài đi!”  

             “Một người sắp chết, mang theo bảo đao để làm gì? Trác Uyên, nếu ngươi không tiếp nhận cây đao này, lão phu chết không nhắm mắt!” Độc Cô Chiến Thiên không nhìn hắn mà chỉ dứt khoát nâng chuôi đao lên, lời nói thốt ra vô cùng mạnh mẽ!  

             Trác Uyên bất giác thở dài một hơi, rồi cũng đành gật đầu và tiếp nhận.  

             Nếu lão nguyên soái người ta đã nói đến mức này, mà hắn vẫn không nhận, như vậy chẳng phải là không nể mặt lão ta sao? Nhưng không nể mặt lão đầu này cũng không sao, quan trọng là sau này Thiên Vũ Tứ Hổ sẽ hữu dụng đối với hắn!  

             Cuối cùng là cũng không nên làm lão gia tử người ta mất mặt rồi khiến cho Tứ Hổ không vui, Trác Uyên đã nghĩ như thế, hắn cầm lấy sống đao cất sau lưng. Nhưng tư thế vẫn oai hùng và hiên ngang, rất có phong độ của một đại tướng.  

             Độc Cô Chiến Thiên nhướng mắt nhìn hắn, rồi nở một nụ cười vui vẻ, sau đó, thân thể hoàn toàn buông lỏng, không còn sức lực, lão ta đã hoàn toàn tê liệt và ngã vào trong lòng của Lạc Minh Viễn.  

             “Nguyên soái!” Mọi người đều vội vàng gọi lão ta, nước mắt ai cũng trực trào ra.  

             Râu mép của Độc Cô Chiến Thiên run lên rất nhẹ, lão ta nhìn lướt qua từng người từ Độc Cô Phong đến Lạc Minh Viễn là năm người , trong mắt lão ta chan chứa niềm yêu thương, đôi môi lão ta khẽ động đậy, rồi phát ra một giọng nói khàn khàn: “Đừng gọi ta là nguyên soái, ta nghĩ các ngươi nên gọi ta một tiếng là… Nghĩa phụ…”  

             “Nghĩa phụ!” Năm người đều đồng thanh gọi.  

             Khóe miệng Độc Cô Chiến Thiên nhếch lên, lão ta vui vẻ khép mắt lại, dù trong miệng khô khốc nhưng lão ta vẫn cất một âm điệu cuối cùng trong đời: “Ai…”  

             “Nghĩa phụ!”   

             Năm người bọn họ lại cất tiếng gào thê lương, ai cũng giàn giụa nước mắt, nhưng lần này gọi bao nhiêu lần đi nữa cũng không thể đánh thức thần hồn đã tàn tạ của lão già này nữa. Chẳng qua, khác với vẻ mặt hung ác của những người mất hồn kia, sắc mặt của Độc Cô Chiến Thiên yên ổn hơn, giống như những oán trách đã biến mất, hối hận và băn khoăn cũng không còn.  

             Bên trong soái trướng, năm người đều vây xung quanh thi thể của Độc Cô Chiến Thiên mà gào khóc, âm thanh đó gây chấn động toàn bộ Cô Hồng Cốc. Ở trong Cốc, các tướng sĩ của quân đội Độc Cô đều chưa biết nội tình như thế nào, nhưng bọn họ đều không hiểu tại sao trong lòng của tất cả bọn họ đều cảm thấy vô cùng đau xót.  

             Cổ Tam Thông ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, dường như hắn ta cũng cảm động lây, đôi mắt hắn ta cũng ửng đỏ lên, cái mũi cũng bắt đầu cảm thấy chua xót, hắn ta ôm chặt Trác Uyên, nép đầu mình vào y phục của hắn rồi khóc nức nở.  

             Chỉ có Trác Uyên im lặng nhìn cảnh này từ đầu tới cuối, hắn chỉ cảm kích thở dài ở trong lòng.  

eyJpdiI6Iml5MFNraEN2c0FRTEZIQnpkM01GK2c9PSIsInZhbHVlIjoiTlwvZ25ZRUlRa0lcL1U1NlFsU2lwdTV3c0pCWGNBKzhhaFlMY0hXeHBBbXdLT3JlRE5LaTdPZzdjRzJrclpiTVpFbnE0YWNwSUE0T0pINzM0STU0b1lIXC9QbFZ4dURWeFNPYjNuelJsOW9VaDVyVHE0UW9YTVVtXC9GdEp3T1lUVGxPMG55ejZWUzUwUldCKzZHcVpzRVM3eGRUVEp4XC9KQ3VWbHk2bzM3S0lQcjhxcTFKV0Y0cFlaR21IWnJ5SXorMEpLakUxeGZoaUprajRKMndwa1dEcFA1OVh2M1FxT0dtQVpteFMwd0x3dWpTZ1JhVUZtQzQzRFBIVTlua1BIMGFjblJQYWZjd01vNXY5b21HN2VFRlBsWnpcL1hlUm02ZVR5Z1EwazVMdEVWVUtib09vSndwSlViNmY0STV0ZExFeERJYWFwQ284QXlBUlVrNW9XNXp0M2ZlalN6VmZ2XC9NalNtOXpleG5CaHlhSHY0dzZ0SjNITDhBemRYZzhhRk1tY001XC9Uc1pCcFwvaFk2MW11M0t0aGdEUWRMK2JlZUJDWUFkUTJORWRrVDhRWGVwR29YRTJiOUExSVNOMkVNNHhnREs1XC9SelpYNUNJTnNTaDQxOUVkOVRITHJFYWRxeWtSTWFxNGpTREJvaE5NVVZ5b2c1ZUkzNDdlUWNtMjdRRUtpWFVIa3NQOGlQZlA4WGxyUXpEdXpuVDFqa2I5K0F5T0oyTGNrSVZzS0g3dHdYZjBQUmJueEU0NDlPOFJaOEV6UmxMVGphTUpOd2t2NlV2NVpuUzBmXC9RPT0iLCJtYWMiOiIxZDA1NTU0ODg2M2NjNTg2MzhmMTBmODk3OGVkZTQzZGU1ZDRjZmEzMjM2MTEzOGFiYWJlOWNlYzFmNTE2YzZhIn0=
eyJpdiI6IitMXC9wOWdkaWZuSDlPcUhnQzF4bG5BPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik5CeXlQZjZ1cG5ySUxZRmlBN0NLb2RVZ1BaVXRRUjNjSWJuMlNnNGo1RVJlZ2R1RXR4Q211SFExd2VxXC82T3FoV2VCUmxWdkY1SlhYcWZoTVR4ellxd0VEdU02YXhtSkRnYlwvMFBZTndrNnhuYkpYRHJLcmxCXC9WSHhoak5OeGdaSUtXNGkwMzBPYWpXY1hidll5ejl2M2Z0YlU1cFl2QUd5eGlZVTFnV1ZKMThxRllCUFlkbFlYcUxZWFRPSGJPVEQ3cjFGaWIwQUhtY0dyZ3VYUXlUcGhsN25tbnRMdzZOekF0cFwvcFhwMDllczkxUjNcL3N2VHNQaUtmTWhxVVViQTJkRnhFWFNucjJha1FrUVZGUTJaQnJVZnNwTDJSRU1wY1wvYll1SnJOc01mMTlNZEVYZjZvZmdHelhwRzNRRmo1QW5cLzUrbXk1RFNoU0FsTURBKzR0Z2gzVFZtREV6RXRJTDlzVlpQdWlGXC9sZU9TVlphQnQ5VnQ3VmJKZzdjY3VrWEowZUdZQTA3SHdRZGNjTkg5WlNwVkIzS1lDcFMwTTBYK3NhVE9uc1Z0cURpNytxNGdUaGxtVkJNYnR5cEJLOCIsIm1hYyI6IjgzYzhmYTA0ZjAxNDJmYmM2Y2Q0OWU0MjAyMWM5ZWEyZjhhMzE1YTQ5OWRkNTUyYTMxN2ZiYzRhOWU1OWFjNjAifQ==

             Năm người trong soái trướng, bọn họ khóc lóc thảm thiết hơn hai canh giờ, đợi đến khi năm người họ ngừng khóc, thì mới nâng thi thể của Độc Cô Chiến Thiên đem ra ngoài đại trướng, lúc này, các tướng sĩ của quân đội Độc Cô đã tập hợp đầy đủ.

Ads
';
Advertisement