“Cái gì?”
Thác Bạt Thiết Sơn và Quỷ Vương không khỏi cả kinh, đồng thời sợ hãi lên tiếng, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Độc Cô Chiến Thiên vừa mới qua đời, đại quân Độc Cô không chỉnh đốn và sắp xếp đàng hoàng một phen, làm sao lại có thể phá vòng vây ở thời điểm mấu chốt này?
Trong lòng Thác Bạt Thiết Sơn nổi lên nghi ngờ, vội vàng mang theo Ngũ Lang Vệ đến quan sát, Quỷ Vương cũng vội vàng đuổi theo.
Đợi đến khi mọi người tới trước cửa Cô Hồng Cốc, sớm đã nhìn thấy bên trong sương mù dày đặc, một hàng đội ngũ chậm rãi xuất hiện, chính là đại quân Độc Cô. Nhưng mà, xung quanh cửa cốc đều có đại quân linh thú của Khuyển Nhung vây khốn, bọn họ muốn phá vòng vây, cũng tuyệt đối là không có khả năng.
Đạp đạp đạp...
Quân trận của quân đội Độc Cô vô cùng ngay ngắn, mỗi một bước chân đều khiến cho mặt đất rung rung lên, khiến cho những tướng sĩ Khuyển Nhung xung quanh không nhịn được mà bắt đầu nghiêm nghị kính trọng.
Mà vị trí dẫn đầu của đội tiên phong, là Thiên Vũ Tứ Hổ nâng một cái cáng giản dị vừa mới được làm bằng cành cây, Độc Cô Chiến Thiên nằm ở phía trên, vẻ mặt bình thản, nhưng thân thể đã cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch một mảnh!
Thác Bạt Thiết Sơn thấy vậy, trong lòng không khỏi đau xót, bất đắc dĩ lên tiếng thở than.
Chiến thần một đời, anh hùng cái thế, lại rơi vào kết cục thê thảm như vậy, cũng thật sự thương tâm!
Lạc Minh Viễn đứng đầu cầm quân kỳ của đại quân Độc Cô, mặc dù hai tròng mắt sưng đỏ, nhưng khuôn mặt lại cương nghị không nói nên lời.
“Trở về đi!”
Thác Bạt Thiết Sơn chậm rãi tiến lên, nhìn thoáng qua đội ngũ khổng lồ này, thản nhiên lên tiếng: “Chiến Thiên huynh đột nhiên gặp tai họa, vẫn nên cúng bái một phen thật tốt. Ta cho các ngươi thời gian ba ngày để tưởng nhớ lão Nguyên Soái, ba ngày sau, lại quyết một trận tử chiến!”
Thác Bạt Thiết Sơn nói ra lời này, trong lòng cũng có chút không đành, nhưng mà không có cách nào, lão ta phải chấp hành mệnh lệnh, tiêu diệt đội ngũ kiên cường này.
Chẳng qua cho dù như vậy, vẻ mặt của Quỷ Vương vẫn không hài lòng như trước, hừ nhẹ ra tiếng.
Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ cũng đột nhiên vang lên: “Ha ha ha... Ngài chính là Nguyên Soái Thác Bạt sao, ý tốt của ngài chúng ta xin nhận tấm lòng. Nhưng mà lão Nguyên Soái Độc Cô hạ táng, là chuyện lớn, chúng ta vẫn muốn đưa di hài của ngài ấy trở về, lại phong quang đại táng*. Đây mới là đãi ngộ nên có của một đời quân thần!”
(*phong quang đại táng: ý bảo làm tang lễ thật lớn)
“Người nào đó?” Lông mày Thác Bạt Thiết Sơn run lên, hét lớn ra tiếng.
Nương theo từng tiếng cười khẽ, thân ảnh của Trác Uyên chậm rãi đi lên từ phía sau, nhưng mà hắn vừa xuất hiện, con ngươi của mọi người trong Khuyển Nhung không nhịn được mà đồng loạt co rụt lại, hung hăng nhìn chằm chằm hắn.
Hoặc là nói, đang nhìn chằm chằm trường đao trong tay hắn.
“Sao Cầu Long Trảm Nguyệt Đao của lão Độc Cô lại ở trên tay ngươi?” Thác Bạt Thiết Sơn cả kinh, hét to ra tiếng.
Trác Uyên nhếch miệng cười, dựng trường đao kia trước người, cười tà mị lên tiếng: “Lão Nguyên Soái Độc Cô sẵn sàng hy sinh tính mạng trước nguy hiểm, để tại hạ tiếp nhận chức vụ Đại Nguyên Soái của đại quân Độc Cô...”
“Cái gì, điều này sao có thể?” Trác Uyên còn chưa nói xong, Quỷ Vương đã rống to ra tiếng không thể tin được, vẻ mặt hoảng sợ.
Trác Uyên liếc mắt nhìn lão ta, không khỏi cười đùa ra tiếng: “Đúng vậy, hiện tại ta chính là Đại Nguyên Soái của đại quân Độc Cô, Trác Đại Nguyên Soái. Hơn nữa, với thực lực của ta... Quỷ Vương, cho dù về sau ngươi muốn đánh lén, cũng sẽ không có cơ hội đó!”
Cái trán của Quỷ Vương không khỏi chảy ra một giọt mồ hôi lạnh, lão ta cảm thấy nặng nề, liên tục than thở. Đại quân Độc Cô này rơi vào trong tay Trác Uyên, thật sự không phải là tin tốt lành gì.
Trác Uyên không nhìn lão ta, lại giả tạo mỉm cười một tiếng, ngược lại nhướng mày khiêu khích về phía Thác Bạt Thiết Sơn: “Nguyên Soái Thác Bạt, đối thủ sau này của ngươi chính là ta, phải cẩn thận đấy!”
“Hừ, nói khoác mà không biết ngượng, trên đời này ngoại trừ lão Độc Cô ra, lão phu vẫn không có đem bất luận kẻ nào để vào mắt, trẻ ranh như ngươi, dựa vào cái gì mà trở thành đối thủ của lão phu chứ?” Thác Bạt Thiết Sơn tức giận hừ một tiếng, bĩu môi khinh thường.
Sát Phá Lang cũng tiến về phía trước một bước, lạnh lùng nói: “Muốn giao thủ với Nguyên Soái của chúng ta, ngươi phải bước qua cửa của ta trước!”
Thấy cảnh tượng này, Quỷ Vương bất đắc dĩ vừa đỡ trán vừa lắc lắc đầu đau khổ, than thở trong lòng.
Những người Khuyển Nhung này vừa mới tới Thiên Vũ, cái gì cũng không biết, vậy mà thật sự dám xem Diêm Vương mặt lạnh quỷ kế đa đoan này thành một tiểu tử mới ra đời tóc còn để chỏm rồi!
Xong đời rồi, xong đời rồi, bọn họ thật là đã gặp phải đối thủ càng đáng sợ hơn so với Độc Cô Chiến Thiên, còn khinh địch sao?
Quỷ Vương đau khổ nhếch nhếch miệng, dường như đã dự đoán được kết cục sắp tới của bọn họ.
Khẩu khí thật lớn...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất