Trác Uyên và Cổ Tam Thông liếc nhìn lẫn nhau, khẽ cười một tiếng. Sau đó trên trán Trác Uyên bỗng nhiên thoáng hiện một ngọn lửa màu xanh, toàn thân Cổ Tam Thông từ trên xuống dưới cũng tỏa ra hồng quang khiếp người.
Vù!
Trên người cả hai đồng loạt phát ra một trận dao động, dung hòa lẫn nhau, rất nhanh giống như sóng biển, đảo qua tất cả quân đoàn linh thú ở đây trong nháy mắt!
Rống rống rống...
Trong chốc lát, đội ngũ linh thú đều bật ra tiếng kêu gào sợ hãi, khiến cho một đoàn đột nhiên kinh hãi, bắt đầu bỏ chạy tùy tiện, không nghe hiệu lệnh. Chúng tướng sĩ Khuyển Nhung vội vàng đánh ra thủ quyết, muốn khống chế lại đám mãnh thú hung bạo này, nhưng mà như thế nào cũng không làm được.
Đồng tử không nhịn được mà co rụt lại, Thác Bạt Thiết Sơn và Ngũ Lang Vệ đồng thời cực kỳ sợ hãi, không rõ nguyên nhân.
Trác Uyên lại cười lạnh lùng, trong mắt hiện lên tia sáng giễu cợt hung ác, phất phất tay về phía sau rồi lên tiếng: “Nâng di hài của lão Nguyên Soái lên, chúng ta lao ra!”
“Kết hợp chiến trận, chúng ta đi!” Độc Cô Phong cũng hét lớn một tiếng, mọi người trong đại quân Độc Cô đồng thời hét một tiếng phẫn nộ, tạo thành quân trận vọt ra bên ngoài.
Thác Bạt Thiết Sơn muốn phái người ngăn chặn lại, lại không làm gì được với đại quân lấy quân đoàn linh thú làm chủ của lão ta, Hiện tại đám linh thú cũng không nghe hiệu lệnh, nhốn nháo cả lên, đại quân trăm vạn nhất thời bị phá đi chín phần, làm gì có dư lực mà ngăn chặn đại quân Độc Cô phá vòng vây chứ?
Đây... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thấy đại quân Độc Cô nhàn nhã xông ra ngoài như đi dạo, bên này lão ta cũng không có cách nào, thậm chí ngay cả tại sao đám linh thú lại phát cuồng cũng không biết được, lần đầu tiên từ thuở bình sinh, Thác Bạt Thiết Sơn hoàn toàn trợn tròn mắt.
Lúc này, Quỷ Vương vội vàng tiến đến trước mặt Thác Bạt Thiết Sơn, chỉ vào hai cha con Trác Uyên vẫn đang đứng tại chỗ như trước, vội vàng nói: “Nguyên Soái, đều là bọn họ giở trò quỷ. Giết bọn họ, linh thú tự nhiên sẽ an tĩnh lại!”
Quay đầu nhìn lại, quả nhiên Thác Bạt Thiết Sơn nhìn thấy, mặc dù đại quân Độc Cô đã thừa dịp toàn bộ rối loạn mà phá vòng vây đi ra ngoài, nhưng chỉ có một mình Tân Nguyên Soái Trác Uyên đứng ở nơi đó cười tà mị như cũ, dường như không mảy may để ý bọn họ trong mắt.
Khiêu khích, thuần túy khiêu khích!
Mí mắt của Thác Bạt Thiết Sơn hơi run rẩy một chút, mặc dù đã chứng kiến thủ đoạn quỷ dị của vị Tân Nguyên Soái Trác Uyên của đại quân Độc Cô đột nhiên xuất hiện này, cuối cùng lão ta cũng hiểu được tại sao Độc Cô Chiến Thiên lại sẵn sàng hy sinh tính mạng trước nguy hiểm, giao chức vị Nguyên Soái này cho tiểu tử không có tiếng tăm này, quả nhiên không phải là không có đạo lý.
Nhưng mà, nhìn thấy bộ mặt thiếu đòn của Trác Uyên kia, trong lòng lão ta vẫn có một cỗ tức giận không ngừng dấy lên hừng hực.
Bà nội nó đồ hung hãn này, cho dù là lão gia hỏa Độc Cô Chiến Thiên thấy lão phu, cũng không dám lộ ra bộ dạng như thế, ngươi lại dám nhìn lão phu như vậy?
“Sát Phá Lang nghe lệnh, dẫn quân bắt người này, bình ổn linh thú rối loạn!” Thác Bạt Thiết Sơn cắn chặt răng, rống to ra tiếng.
Sát Phá Lang chắp tay hành lễ, cung kính nói: “Tuân lệnh!”
Giờ này khắc này, cũng chỉ có chiến đội của hắn ta không tạo thành từ linh thú, có thể chiến đấu một trận!
Kết quả là, Sát Phá Lang dẫn theo hơn mười vạn nhân mã, đồng loạt xông về phía hai cha con Trác Uyên và Cổ Tam Thông. Tất cả đều là các Tu La chiến sĩ mặc quần áo màu trắng, nguyên lực dung hợp lẫn nhau, tỏa ra sát khí ngập trời.
Sát Phá Lang xung phong dẫn đầu, mũi thương của Phương Thiên Họa Kích hơi đâm về phía trước, giống như muốn đâm thủng trời cao, khiến cho toàn bộ không gian đều bắt đầu run rẩy không ngừng.
Trác Uyên khẽ cau mày, trong mắt bất giác hiện lên vẻ kinh ngạc.
Đây, đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với tiến công của chiến đội quân trận. Mặc dù Sát Phá Lang chẳng qua chỉ là Thần Chiếu Cảnh tầng tám, nếu chiến đấu một mình mà nói, bất kể là Trác Uyên hay là Cổ Tam Thông, thì trên cơ bản chỉ dùng một ngón tay cũng có thể bóp chết hắn ta.
Nhưng mà dựa vào nguyên lực dung hợp của hơn mười vạn tướng sĩ phía sau, một chiêu đâm đơn giản này của hắn ta, uy áp mà hắn ta mang đến, lại khiến cho Trác Uyên cảm thấy, lực áp bách so với lúc trước hắn đối phó với Cửu Long Kim Cương Thân của Hoàng Phổ Thiên Nguyên còn khủng bố hơn nhiều!
Nếu chỉ dựa vào một mình hắn kiên cường đón đỡ mà nói, tuyệt đối là kết cục cơ thể sụp đổ.
Nhưng mà, Cổ Tam Thông thân là thân thể của Thánh thú, cũng không sợ chút nào, cười lớn một tiếng rồi nói: “Tới cũng được, tiểu gia đến thử xem!”
“Chờ một chút, Tiểu Tam Tử, một kích này uy lực phi phàm, ngươi cũng không nhất định có thể tiếp được!” Nhưng mà, còn không chờ hắn ta di chuyển, Trác Uyên đã nắm lấy bờ vai của hắn ta, khẽ cười ra tiếng: “Hơn nữa, trên chiến trường, cũng không phải là chiến đấu một mình, đấu trí không đấu lực! Mặc dù uy lực của quân trận này phi thường, nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng, chính là tính linh hoạt quá kém, ha ha ha...”
Trác Uyên bất giác khẽ cười một tiếng, con ngươi bên phải của hắn đột nhiên lóe lên hào quang màu vàng, lẩm bẩm thành tiếng: “Không Minh Thần Đồng chiêu thứ nhất, Di Hình Hoán Vị!”
Soạt!
Trong nháy mắt, thân ảnh của Trác Uyên và Cổ Tam Thông bỗng dưng biến mất không thấy nữa.
Đồng tử không nhịn được co rụt lại, một kích cuồn cuộn mãnh liệt này của Sát Phá Lang nhất thời đâm vào khoảng không!
Ầm!
Một tiếng nổ phát ra, bay lên theo khói đặc cuồn cuộn, một ngọn núi nhỏ ở phía trước cách đó không xa, bỗng nhiên bị một kích này cách một khoảng không đâm thành một cái động sâu không thấy đáy.
Két!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất