Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Đột nhiên, một tiếng động sắc bén vang lên, Thác Bạt Thiết Sơn bỗng dưng cảm thấy sau gáy chợt lạnh, thân thể không ngừng run rẩy, vẫn cứng đờ đứng tại chỗ.  

             Mà Tứ Đại Lang Vệ đứng bên cạnh lão ta, đồng tử cũng run rẩy, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn về phía sau lão ta.  

             Giờ này khắc này, không biết từ khi nào, thân ảnh của Trác Uyên và Cổ Tam Thông đã xuất hiện ở phía sau lão ta, hơn nữa hiện tại, còn cầm chính thanh trường đao của Độc Cô Chiến Thiên, gác lên trên cổ lão ta, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ quái!  

             “Nguyên Soái!”  

             Ngũ Đại Lang Vệ đồng loạt kêu lên, Sát Phá Lang lại càng cảm thấy kinh hãi. Đến tột cùng Tiểu tử này trốn đi dưới mí mắt hắn ta từ lúc nào, còn xuất hiện phía sau Nguyên Soái trong nháy mắt, vậy mà hắn ta hoàn toàn không phát hiện chút nào, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?  

             Chỉ có Quỷ Vương đã gặp qua Trác Uyên nhiều lần sử dụng bản lĩnh quỷ dị này, bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu!  

             Ài, cho các ngươi khinh địch này, hiện tại chơi đến mù rồi, ngay cả lão đại cũng bị người ta bắt rồi, tiếp theo các ngươi còn muốn đấu với người ta như thế nào?  

             “Đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn đứng đó, nếu không... “ Ngũ Lang vệ muốn tiến lên cứu Thác Bạt Thiết Sơn, Trác Uyên trừng mắt, lạnh lùng lên tiếng, năm người cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.  

             Trác Uyên khinh thường khẽ cười một tiếng, lẳng lặng đảo mắt nhìn mọi người ở đây, cuối cùng dừng ánh mắt trên người con tin trong tay mình, cười nhạo nói: “Nguyên Soái Thác Bạt, hiện tại đầu của ngươi nằm trong tay của ta. Ta cho ngươi sống thì sống, cho người chết thì chết. Nguyên Soái tân nhậm của đại quân Độc Cô ta, rốt cuộc có đủ tư cách làm đối thủ của ngươi hay không?”  

             Môi của Thác Bạt Thiết Sơn ngập ngừng một chút, lão ta không khỏi hít sâu một hơi, sắc mặt điềm tĩnh, lên tiếng tán thưởng: “Sóng sau xô sóng trước, không ngờ lão phu cả đời này chưa từng bại trận lần nào, lần đầu tiên bị bắt, đúng là rơi vào trong tay ngươi! Ài, quân đội Độc Cô giao đến trên tay ngươi, lão gia hỏa Độc Cô Chiến Thiên cũng nên nhắm mắt rồi!”  

             “Hì hì hì... Nhận lời khích lệ, nhưng mà đáng tiếc, ta nghe nói Nguyên Soái Thác Bạt và lão Nguyên Soái Độc Cô đều là chiến thần đương thời, trong lòng sớm đã ngưỡng mộ từ lâu. Nhưng hiện tại xem ra, lại có thể bị ta bắt được dễ dàng như vậy, thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt rồi! Ngài, vẫn không xứng là đối thủ của ta!”  

             “Ngươi nói cái gì?” Lông mày không nhịn được mà nhướng lên, Thác Bạt Thiết Sơn hét lớn một tiếng, mày râu dựng lên.  

             Bát Lang Vệ lại trợn mắt nhìn, tiếng mắng liên tục: “Tiểu tử ngạo mạn, thà chết vinh hơn sống nhục, lão Độc Cô Chiến Thiên chính là dạy dỗ thuộc hạ như vậy sao?”  

             “Ha ha ha... Đầu tiên, ta không phải thuộc hạ của Độc Cô Chiến Thiên. Lão ta từng muốn kéo ta vào quân ngũ, nhưng sau đó hai người chúng ta lại gây rối ầm ĩ, mới quên đi, lần này nếu lão ta không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong tay không có người, ta cũng sẽ không tiếp nhận chức vị này; thứ hai, lời ta nói chính là thật.”  

             Trác Uyên nhếch miệng cười ta một tiếng, thản nhiên nói: “Vị Quỷ Vương này hiểu rõ tính tình của ta nhất, nếu Nguyên Soái Thác Bạt là kình địch* của ta, lúc này ta sẽ không chút do dự mà chặt bỏ đầu của lão ta. Chẳng qua bây giờ thì, ha ha ha... Cảm tạ ba phần kính ý mà ngài đã gửi cho lão Nguyên Soái Độc Cô của chúng ta lúc trước, cũng không làm khó ngài, sau này còn gặp lại!”  

             (*kình địch: kẻ địch mạnh)  

             Vừa dứt lời, Trác Uyên dẫn theo Cổ Tam Thông soạt một tiếng, lại biến mất một lần nữa, đợi đến khi xuất hiện lại, đã đi xa cả ngàn thước.  

             Thác Bạt Thiết Sơn được tự do trong nháy mắt, trong lòng cũng mất mát một hồi.  

             Rất rõ ràng, lão ta bị xem thường, nguyên nhân chính là vì lão ta không có uy hiếp đối với Trác Uyên, Trác Uyên mới có thể thả lão ta. Nếu không, đầu của lão ta sớm đã rơi xuống đất!  

             Nhưng mà, lão ta còn sống, trong lòng lại trống rỗng, giống như mất đi cái gì đó!  

             “Tiểu tử đừng chạy, để mạng lại!” Vẻ mặt Sát Phá Lang không phục, dẫn quân xông về hai người Trác Uyên. Cả đời hắn ta chinh chiến sa trường, cho đến bây giờ vẫn chưa từng bị người khác đùa bỡn như vậy, Trác Uyên là người đầu tiên, điều này không khỏi khơi dậy tâm tư kiêu ngạo của hắn ta.  

             Nhưng mà, Trác Uyên lại không có thời gian dây dưa với hắn ta, thấy đại quân Độc Cô đã phá vòng vây ra ngoài thật xa, Trác Uyên nháy mắt ra hiệu với Cổ Tam Thông, Cổ Tam Thông lập tức gật đầu hiểu rõ.  

             “Xung Thiên Bá Quyền, Liệt Khung!”  

             Nắm tay nhỏ non nớt, mạnh mẽ giáng một đấm về phía hư không, khiến cho không gian nhất thời chấn động, bỗng nhiên toàn bộ mặt đất đều quay cuồng.  

             Sát Phá Lang vừa thấy, bất giác kinh hãi biến sắc, hắn ta làm sao có thể ngờ được, một quyền tùy tiện của một đứa trẻ, vậy mà lại có thể có uy lực như vậy? Đều sắp vượt qua quân trận của hơn mười vạn đại quân rồi...  

             Vì thế bọn họ vội vàng bày trận, liều mạng ngăn cản luồng sóng xung kích này!  

             Đợi đến khi tất cả tan thành mây khói, bóng dáng hai người Trác Uyên phía trước bọn họ đã sớm không còn nữa, chỉ có lời nói kiêu ngạo của hắn, vẫn văng vẳng trên trời mây mờ mịt: “Lão tử phải trở về chỉnh đốn quân bị, chúng ta lần sau tái chiến, đừng đuổi theo nữa. Đương nhiên, nếu không sợ chết mà nói, đuổi theo cũng không sao cả!”  

             Kiêu ngạo! Cuồng vọng!  

             Trong lòng mọi người đồng loạt gầm ra tiếng, phẫn nộ một hồi trong lòng.  

             “Quỷ Vương, người này đến tột cùng là thần thánh phương nào?” Thác Bạt Thiết Sơn quay đầu nhìn chằm chằm vào mắt của Quỷ Vương, vội vàng hỏi, trái tim nhiệt huyết lại bốc cháy lên hừng hực.  

             Lúc đầu, lão ta cho rằng Độc Cô Chiến Thiên vừa chết, lão ta sẽ không còn đối thủ, cao thủ cô đơn lạnh lẽo. Nhưng mà lão ta không ngờ Trác Uyên lại xuất hiện, cũng khiến cho lão ta lại tìm được một mục tiêu mới!  

eyJpdiI6IlZ2U1M4RURleEl6UnpXMDRwa2pWMHc9PSIsInZhbHVlIjoiUEd3aDEyN3pZaU02c3JhclwvcmNYdktDb1p2YXF5empIbG5aVkpWYndndFF5WWFhdjZkMmtlMlM4dmtHczJVZFRFc2tUWmlQNkFXelA0V3pvaG5mWHpySDNQa2d6N0hROWtUOCtBUk5Mdk5qY3VMdWJlQlA1Umw2YkZ3MnhLakVwR3ZtTTRzSDBFc2NlbXloTnREMFZVYkxFbG1JdGVrQWU1ZzBMSzNUMFhcL0JOUTlKdnFBRURsOWdoRVFneTdQSU4yT290aUlKK2ZaWUpBNUNZTUMralhkbUdPejQ1OFVraDhOWGlDVzRidFRMd1ZwSjBWckM4Zm83ZFFxbnF4SkltalgwZmVVVHhNOE1CYmdKUVQ1N3VtcWpZMndtS3hCMWg3ckltVnN2VGdncU9cLzRmK001NTBOUWdIOTVcL01paktNOFBcLzQwcmdhcjV5elF6bFRMdFlSWlBEN09MV3Q2Q1JBa0dIcW1xRStjMnFMMkR3WFBhd1RHUzRpUmhOOHBcL1A1UUVsUVwvbmFMdVlrb015a0dXemtUVlQ5QUZLWG11dTBFaVwvdElSelNEWGdGZ1ZDT0xHNmIyWE4zMllpREdBU29JeGJpaG5oTm1uRU5UNXFHM21PWVM5aXd3XC9RaUMwWlliS2dyZm1TZDhNb29yS1VHZ1g4eE0wVFBpODlZb1ZTOWZUVXllV21zME50Z1dMekp2Q09pMWpyRkp4YmVBcXZqRG0zMEFKcmJOWkMzTjk0UG5abmxsQ3NXclBnMjZCNkxHUTBIVmU5NTZxVnlZaUd6UnN3SVBsRVhkbVU4dHhFT2FCdWRvdE1wZVhpc2Q0czlrSkcyUGtadmN1aFNQNjhCbERzVCttS2RZR1wvdXh6Qkd6SktSXC9rVm50VmJKRldIeG5SWVZZRExManhUY2xTTmdkUzdzbW54d1dtNnRlSXQwN3Y4TTc1bTB2SUxoSUlIOURPOE5rRXVwZDRwdFVqeWRza2RcL1l1ZGpCcSt5eVJmYUZnM2FWbjBTRjZBd1BoUkE1ODdZcGxSM3hvOGNRWHI3YUxhY1FxZDlXZ0VHMVE5XC9cL3h3cjFCXC9tUmE0QzlwN3dLdUwxeVhmRWs0Q3Zwd1NGR0Fwb0piK3pPYU9NMzI5V3JCT2FLdlhkeXZJSmZVd01aYXNGMDNnaGZtXC9HcTFYMmpNeTFtWDl5WXBRczRKSlBmRml1Zzh0d0lJa2JlUEtcL0tPcnh4TXQwVGN5NDZyTEhkMWVNbWduUzhyRFFHY0o5eHI5QUprMkJISGlpYlErUWRCXC9qS2tGNEh6Q3JlRjhnbkJueUhQVlNvUmQ5WFwvbG5mTGN5Zkl0R21naDdNd2hyM2NXMllITFlYUTl6a3o2aEJ1RUFTN3dvS01mb0R6WVpCU0tBQ2o0Z1p6eWlidTNzYzNwY0lmRVpZTituamxpVzJiMGNSNE44bGxLbk56XC85aFNSWG16T2FrOVRYTnZyMVJoXC9aVjJtMjVzY1htdGlTUDlYd2F5M3B1WmFqTUdQUGRKM3dqU0g4bnJ3ekZsMjllNG9PNWw3enVDMGlpaWVEaldWMWU5ekFpaXVBQWlpTGNsVFpNbHBqbGhrcTdwOTRBbFlyRXhia3BUVER4ZzN3aXZ4dWRTVG1TOHhhZ0hVbjB0dmErcWlsWmF3VUZhMks5TUtWZzNTVDM5dk44SDlhenVweEYwM1hnSlNtUGVJT01vS3JzMXNBcjhGemcxWUxvWVwvUUdkZlwvWlVrZDIyVXAzeFRWUThQVlBSOUY1a2RjdEQ0S1dJM21NODhSREh1SExjbHlmdVpaOGtYalQ4WUZOQTVQeFVqSzNPRkJGS2ptZHU2Q1wvWWx5N2lycklxVHBEdkpRRnp1b2tZd0pSWU14T3V6djNXRWlLc0FocGt2ZjZEeFRnR1E1cXQ1TERwYTVOampQTU1oVnl2WG9IeXM3KzdHYWZFdDVIc20razJqNjMiLCJtYWMiOiIyOTE4ZmVjMjExZDZmM2E1N2JlNGVjMzA5OTAxM2I2NjYwOGZjNzI0ZmEyMTdlMzQ0ZGEyMDMzNzE2NWUwMThkIn0=
eyJpdiI6Im43SEFpN21iWnVjN0JKZ2lhVWZzNGc9PSIsInZhbHVlIjoiYXVUcURLN2lrNFlzaVcrTElUZ0YwS2Zqd2xSSXVIXC95dlpVdFUwbzNKRlwvVnZuZm8rR093c3FycElrdzZBcUM5azlNQWtRak1ScHR1V01TdDFRd0JqZU5nRjMyUlZHNStibGtLTTZQbXRaZllsbGgwWThRQlU2a05cL2pRaHg3RFBhaGNvaitJRFRWZEdqOWxPM21MMDN4QWdBbFhjWWlnVXNkN1B0bFR1TXFtSnNXK1BNU1RYbmtDZ0JvOFN2QjVaQlFWbFJ5Qm9VT0hYYWVMRzY0Z3R1SG44dnlGVm9zeGt5dlgrRFE2VFwvYStleVYyMkthNjRPVVRFV2ZjZnI4c3ROS054bFJ4RU15VnVMR2ZVaHhTNEdBPT0iLCJtYWMiOiI1NmQyN2RkMzgxOGQxYjI1NGQwYjllMmUxMjk0Y2YxNTZjNzc3NzVmNGY3YmQxYTJhNzE3Y2NlMWU4MTM0MjUyIn0=

             Trong miệng lão ta vẫn lẩm bẩm cái tên này, đôi mắt của Thác Bạt Thiết Sơn đột nhiên trừng lớn, tinh quang sáng láng, gật đầu nói: “Được, đó là một đối thủ xứng tầm, lão phu chiến định với hắn rồi!”

Ads
';
Advertisement