Hai tháng sau, Trác Uyên dẫn theo năm sáu mươi vạn nhân mã còn sót lại của đại quân Độc Cô, về tới Lạc gia ở thành Lâm Phong. Dọc đường trở về, quân đội Khuyển Nhung đều không hề đuổi theo.
Có lẽ là đã kinh sợ hai người cha con Trác Uyên, lại không tra được con đường chính xác của Trác Uyên, không dám tùy tiện đuổi theo rồi.
Hơn nữa, Độc Cô Phong còn phát Ngọc Giản đến nơi những quân đoàn Độc Cô còn lại đang đóng quân, mời bọn họ đến bàn bạc, nhưng mà tất cả đều biệt tăm biệt tích, tin tức hoàn toàn không có.
Nghĩ đến những đại quân còn lại này, sớm đã bị hoàng thất khống chế, mới khó có thể liên lạc được!
Thiên Vũ Tứ Hổ liếc nhìn lẫn nhau, tiếng than thở bất giác kéo dài, ngàn tính vạn tính, lại không tính đến người hãm hại bọn họ chính là người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ. Sớm biết như vậy, lúc trước nên dẫn theo toàn bộ ba trăm vạn đại quân ra đi mới phải, tổn thất hiện tại đỡ phải thảm trọng như vậy.
Mà những thế gia còn lại đóng quân ở thành Phong Lâm, như Hoa Vũ Lâu, các gia tộc Tiềm Long Các, nhìn thấy ngay cả đại quân Độc Cô Trác Uyên cũng thu nạp được toàn bộ, không khỏi cả kinh đến mức cằm cũng sắp rơi xuống!
Đây là chiến lực mạnh nhất Thiên Vũ, tại sao lại dễ dàng rơi vào trong tay Lạc gia như vậy, tiểu tử Trác Uyên này, thật đúng là người tài giỏi rồi. Thiên hạ, thật đúng là không có chuyện nào hắn làm không được!
Vài vị gia chủ liếc mắt nhìn nhau, cũng phải liên tục tán thưởng...
Đợi sau khi hắn sắp xếp ổn thỏa cho đại quân Độc Cô, Trác Uyên vội vàng triệu tập Thiên Vũ Tứ Hổ và người chủ sự của tất các các gia tộc lại, tiến hành hội nghị khẩn cấp.
Dù sao thì hiện tại, hoàng thất và đế quốc Khuyển Nhung liên thủ đã rõ rành rành, Trác Uyên sớm đã dự đoán được tất cả, cũng có thể tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch của hắn...
“Mọi chuyện chính là như vậy, lão Nguyên Soái Độc Cô bị ám sát bỏ mình, đương kim hoàng thất và đại quân Khuyển Nhung dĩ nhiên đã thông đồng với nhau, chỉ sợ bước tiếp theo chính là muốn tiêu diệt hoàn toàn những con cá lọt lưới như chúng ta đây!”
Trong một phòng nghị sự rộng lớn, tất cả những người chủ sự ngồi trước một cái bàn tròn, Trác Uyên nghiêm túc quan sát mọi người trong một thoáng, nghiêm túc trịnh trọng nói: “Tiếp theo, chúng ta có hai con đường có thể đi. Hoặc là đều tự mình giải tán, rời khỏi thế cục rối loạn của Thiên Vũ, tránh bị chiến sự liên lụy: hoặc là tất cả dốc toàn lực, tranh đoạt thiên hạ này, lấy lại tất cả những gì thuộc về chúng ta!”
Rầm!
Trác Uyên vừa dứt lời, Các chủ Tiềm Long là Long Dật Phi đã vỗ bàn đứng dậy, vẻ mặt giận dữ: “Không ngờ đương kim hoàng thất lại đê tiện đến mức này, thông đồng với người ngoài để gây họa cho triều thần trong nhà. Hoàng thất như vậy, còn có tư cách nắm giữ Thiên Vũ sao? Làm, nhất định phải làm! Mặc kệ các ngươi nghĩ thế nào, Tiềm Long Các chúng ta nhất định phải cố gắng đến cuối cùng!”
Lời của Long Dật Phi hùng hồn, nói năng khẳng khái, khiến cho mọi người đang ngồi đều âm thầm gật đầu một hồi.
Trong lòng Trác Uyên cười thầm, khóe miệng nở một nụ cười như có như không.
Làm sao hắn không biết tâm tư của những người này chứ, nếu là tuyệt đối không nắm chắc mà nói, bọn họ đoán chừng đã sớm nghĩ xong đường lui. Nhưng mà sau khi thấy đại quân Độc Cô cũng gia nhập trận doanh bên mình, bọn họ mới thật sự cho rằng có khả năng liều mạng, bất kể như thế nào bọn họ cũng phải lấy lại tất cả thuộc về nhà mình.
Dù sao, căn cơ của Ngự Hạ Thất Gia ở Thiên Vũ đã vững chắc cả ngàn năm qua, một khi bị hủy, chính là chuyện khiến bọn họ đau khổ nhất!
Hiện giờ có Lạc gia xung phong dẫn đầu, bọn họ phối hợp tác chiến ở bên cạnh, thuận tiện tái hiện huy hoàng của gia tộc Ngự Hạ ngày xưa, cớ sao mà không làm.
Nhưng mà, đây cũng là điều mà Trác Uyên hy vọng, chỉ cần bọn họ tích cực phối hợp, kế hoạch muốn bình yên nhất thống thiên hạ của Trác Uyên rất nhanh sẽ thành hiện thực.
“Thế nhưng... suy cho cùng đại quân Khuyển Nhung cũng là thế trận lớn, hơn nữa có những cao thủ hoàng thất giúp đỡ, chúng ta muốn đối phó được, cũng tương đối khó khăn đó!” Lúc này Mụ Mụ nhíu mày nhăn trán, bình tĩnh lên tiếng: “Nếu chúng ta muốn đánh thắng một trận, nhất định phải trong thời gian ngắn, nhanh chóng bành trướng thế lực mới được!”
“Chuyện này còn không dễ dàng sao?”
Tạ Khiếu Phong cười nhạt một tiếng, trong mắt hiện lên từng đạo tinh quang, thong thả lên tiếng: “Vừa rồi Dật Phi huynh cũng đã nói qua, hoàng thất dẫn sói vào nhà, vốn đã không còn tư cách trấn giữ Thiên Vũ. Chỉ cần chúng ta thả tin tức này ra, tất nhiên có thể tập trung toàn bộ lực lượng trong Thiên Vũ, tạo thành đại quân Phản Vương, đến lúc đó việc lớn tự thành công!”
“Ý kiến hay!”
Nghe được lời này, hát mắt của hai vị chưởng sự gia tộc còn lại cũng sáng ngời, vỗ tay tán dương.
Lãnh Vô Thương mỉm cười lắc đầu, từ chối cho ý kiến, bình tĩnh lên tiếng: “Bọn họ... Lúc đó chẳng phải đều là kẻ phản bội sao? Cho dù bọn họ có nhiều người hơn nữa, nhiều lời nói cũng không thể chống lại một tờ chiếu dụ của hoàng thất. Các ngươi nói các đại gia tộc Thiên Vũ sẽ đường đường tin tưởng hoàng thất, hay là tin đám chúng ta đã sớm bị định làm kẻ phản tặc?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất