“Cái gì? Bọn họ là cao thủ Hóa Hư Cảnh?” Ba người mụ mụ đều sợ hãi kêu lên, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Cao thủ Hóa Hư Cảnh, trên toàn bộ Đế Quốc Thiên Vũ cũng chưa từng xuất hiện qua, cũng chỉ có lúc trước Lệ Kinh Thiên vừa mới đột phá. Bây giờ, bọn họ mới thực sự gặp được một cường giả Hóa Hư Cảnh thành thục, cảm thấy vô cùng lo lắng.
Sắc mặt hơi trầm xuống, dường như Trác Uyên đã đoán trước được chuyện này, thản nhiên ra lệnh: “Mụ mụ, các ngươi đi tìm hai người Lệ lão và Cừu lão đến trợ trận, bây giờ ta sẽ giữ chân bọn họ một lúc.”
“Trác quản gia, dựa vào trận pháp năm trăm này còn không thể ngăn cản bọn họ một lúc hay sao mà ngươi phải tự mình ra trận?” Mụ mụ nghi hoặc hỏi.
Đúng lúc này, một tiếng nổ oanh lên, trận pháp năm trăm năm kia vốn hoàn hảo không hề tổn hao gì lúc trước, bây giờ đã hoàn toàn sụp đổ, bị phá nát thành vụn đất dưới một cái phẩy tay của Lang trưởng lão.
Đám người mụ mụ vừa thấy, đột nhiên trợn tròn mắt, ngơ ngác đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích. Đây chính là thực lực của cường giả Hóa Hư Cảnh, đối với bọn họ là trận pháp cao cấp, nhưng đối với người ta căn bản còn không bằng một tờ giấy.
Trên trán Trác Uyên chảy ra một giọt mồ hôi lạnh, cười khổ thành tiếng: “Bây giờ các ngươi đã biết rồi đó, trong các cao thủ Hóa Hư Cảnh có lưu truyền một câu ngạn ngữ, dưới cấp bảy vô hóa hư. Nói cách khách, căn bản trận pháp dưới cấp bảy không thể vây khốn một cao thủ Hóa Hư Cảnh được.”
Ba người mụ mụ hiểu rõ gật đầu, chỉ ngây ngốc nhìn Trác Uyên, tuy rằng trong lòng đã rất rõ ràng, nhưng tâm trí vẫn còn chưa thể bình tĩnh được.
“Nhìn ta làm gì, nhanh chóng đi tìm hai người Lệ lão.”
Trác Uyên hét lớn một tiếng mới làm cho ba người đột nhiên tỉnh táo trở lại, vội vàng chạy trốn bay về phía núi Hắc Phong, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
Chênh lệch giữa bọn họ và cao thủ Hóa Hư Cảnh là quá lớn, cũng chỉ có Lệ Kinh Thiên là cao thủ vừa đột phá Hóa Hư Cảnh mới có thể miễn cưỡng ứng phó được.
Lang trưởng lão nhìn thấy phương hướng ba người kia bay đi, nhịn không được cười nhạo thành tiếng, nhếch miệng khinh thường nói: “Chỉ là ba con kiến Thiên Huyền Cảnh, còn muốn chạy trốn từ trong tay của chúng ta, thực sự là quá ngây thơ rồi.”
Nói xong, lão ta liền phất ống tay áo. Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên đứng chắn ở trước mặt lão ta. Nhìn kỹ, đúng là Trác Uyên không thể sai được.
Trong mắt đột nhiên lóe lên sự nghi hoặc, Lang trưởng lão sửng sốt một lúc, hai người bên cạnh cũng liếc nhìn lẫn nhau, hai người cũng không thể hiểu nổi.
Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ gặp được một tên Thiên Huyền Cảnh nhìn thấy bọn họ mà không chạy trốn, ngược lại đến chắn trước mặt bọn họ. Chuyện này không khỏi khiến cả ba người đều kinh ngạc, không kịp phản ứng.
Lang trưởng lão kia đang định vung tay ra chém, cũng đột nhiên dừng lại.
Ở phía xa, Thác Bạt Thiết Sơn dẫn theo mọi người đi đến trước trận, chuẩn bị sau khi tam đại trưởng lão phá được trận sẽ dẫn quân xung phong. Ít nhất phải hoàn thành được nhiệm vụ lần này, cũng đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Bọn họ cũng sợ ngây người.
“Tiểu tử kia là Trác Uyên thì phải, thân là chủ soái của đối phương, thế nhưng một người lại dám đứng chắn trước mặt ba trưởng lão, chẳng phải là muốn chết hay sao?” Tra Lạp Hãn tim đập thình thịch, kỳ quái nhìn về phía mọi người.
Trên mặt tất cả mọi người cũng hiện vẻ nghi hoặc, một hồi lâu cũng không nói gì. Chỉ có Thác Bạt Thiết Sơn lẳng lặng nhìn về phía đó, khẽ nhíu mày, dường như có một loại cảm xúc khó hiểu.
“Tiểu tử, ngươi có biết chúng ta là người phương nào không, dám đứng chắn trước mặt chúng ta?” Lang trưởng lão lạnh lùng cười, quát mắng.
Khinh thường bĩu môi, Trác Uyên ưỡn ngực ngẩng đầu, tàn ác nói: “Các ngươi không nói thì làm sao ta biết được? Đúng rồi, rốt cuộc các ngươi là thần thánh phương nào, không ngờ phất tay một cái có thể phá tan trận pháp cấp năm của ta?”
“Ha ha ha… Thằng nhãi hồ đồ, quả nhiên không có hiểu biết gì, nếu không cũng không dám dám chắn trước mặt chúng ta.” Lang trưởng lão cười lớn một tiếng, nhìn về phía hai người đứng bên cạnh, bọn họ cũng cười nhạo liên tục.
Tra Lạp Hãn thấy chuyện này đột nhiên cảm giác nghi ngờ: “Bình thường tiểu tử này vô cùng khôn khéo, sao bây giờ lại hồ đồ. Cho dù hắn không biết cao thủ Hóa Hư Cảnh, dựa trên thủ đoạn của bọn hắn cũng phải hiểu được rằng đối phương mạnh hơn bao nhiêu, chạy đi từ sớm, sao lại giống như một tên ngốc lao đầu vào chết?”
Mọi người bên cạnh nghe thấy được, cũng vô cùng nghi ngờ, hành vi hôm nay của Trác Uyên thực sự vô cùng kỳ lạ. Chỉ có một số ít người Thác Bạt Thiết Sơn và Hãn Thiết Ma dường như nhìn ra được một chút manh mối, thầm gật đầu.
“Tiểu tử, lão phu sẽ nói cho ngươi biết, ba người chúng ta đều là cao thủ Hóa Hư Cảnh.” Lang trưởng lão vênh cổ lên, vô cùng đắc ý nói, trong mắt còn lóe lên sự đùa giỡn.
Chắc chắn lão ta đoán được rằng, sau khi tiểu tử này nghe thấy hai chữ Hóa Hư sẽ sợ tới mức tè ra quần rồi bỏ chạy. Dù sao, ở cả khu vực Tây Châu, Hóa Hư Cảnh đã xem như là một tuyệt đỉnh cao thủ.
Mà tính tình lão ta như lang, thích nhất là trêu chọc đối thủ, khiến cho bọn họ kinh hoảng sợ hãi chạy trốn, sau đó lão ta sẽ giết hại tàn nhẫn.
Nhưng không ngờ, biểu hiện của Trác Uyên cũng khác xa người thường, khi nghe thấy Lang trưởng lão báo ra tu vi của lão ta, vẫn mang vẻ mặt mơ hồ như cũ, giả ngốc nói: “Cao thủ Hóa Hư Cảnh…? Đó là cái gì? Ta chỉ nghe nói đến người mạnh nhất là cao thủ Thần Chiếu Cảnh, cao thủ mạnh nhất của Đế Quốc Thiên Vũ chúng ta, cũng chỉ có cao thủ Thần Chiếu Cảnh. Mục tiêu cả đời của ta chính là đột phá Thần Chiếu Cảnh, trở thành thiên hạ đệ nhất.”
Hả!
Lang trưởng lão không còn lời gì để nói, cảm giác như đánh một quyền vào bông, không hề có lực.
Sắc mặt Lang trưởng lão hơi trầm xuống, nắm tay đột nhiên nắm thật chặt, chỉ muốn tung một chưởng kết liễu tên tiểu tử này. Nhưng không hiểu sao, không khiến tên tiểu tử này biết bản thân mình rất lợi hại, cả người lão ta liền cảm thấy không thoải mái.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất