Trong lòng Thác Bạt Thiết Sơn thầm oán hận, nhưng cũng không thể bộc lộ ra ngoài, chỉ có thể cố kiềm nén.
Trước tình cảnh này, tất cả Bát Lang Vệ đều trợn mắt nhìn, bọn họ không kiềm nén được mà bộc phát sát khí ra ngoài, chỉ chực chờ đánh nhau.
Thế nhưng ba vị trưởng lão đấy trước sau như một vẫn điềm đạm bình tĩnh, một vẻ mặt khiến ai cũng bực mình, không hề để ý đến mọi người. Chỉ vài tên cao thủ Thần Chiếu nho nhỏ, chò dù có mười đến một trăm tên, cũng không phải là đối thủ của cao thủ Hóa Hư bọn họ.
Hãn Thiết Ma thấy như vậy nên nhíu mày, lão ta do dự rất lâu rồi vội vàng nói: “Ba vị trưởng lão, chuyện này liên quan một phần mười mảnh đất mà Thiên Vũ đã hứa hẹn cho chúng, ở chỗ đó có rất nhiều Linh Quặng, liên quan đến lợi ích của Ngự Thú Tông. Nếu như không phá trận thức trước thành, Thác Bạt nguyên soái đánh mãi không xong, làm lỡ mất thời gian, cuối cùng rơi vào tình hình mất cả chì lẫn chài. Khi ba vị trở về, cũng khó mà ăn nói với môn phái.”
“Quốc sư, ngươi đang uy hiếp bọn ta sao?” Hổ trưởng lão nheo mắt lại, lão ta lạnh lùng hừ một tiếng.
Hãn Thiết Ma vội vàng xua tay, lão ta cúi đầu bái: “Không dám không dám, lão già chỉ suy nghĩ đến tiền đồ của ba vị trưởng lão. Đêm dài lắm mộng, nếu càng kéo dài thời gian, lỡ như Hộ Quốc Tam Tông Thiên Vũ phát hiện ra manh mối gì đó. Đến lúc đó... Đáng lẽ ba vị trưởng lão sẽ dễ dàng lập công, nhưng kết quả lại chỉ có thể nhận lấy... Ôi, lão phu không nỡ đâu!”
Đột nhiên ba người bọn họ cảm thấy choáng váng, bọn họ nhìn nhau, cuối cùng trên khuôn mặt của ba người bọn họ cũng có cảm xúc!
Sau đó, Hổ trưởng lão đã gật đầu, lão ta nhìn Hãn Thiết Ma mà nói: “Quốc sư, ngươi rất thông minh, lời nói của ngươi cũng rất hợp lý. Không nên kéo dài việc này thêm nữa, tốt nhất là vẫn nên tốc chiến tốc thắng. Dâm Xà, Sài Lang, chúng ta đi thôi, khi nào một phần mười mảnh đất của Thiên Vũ đến tay, chúng ta sẽ có cả mớ thời gian vui mừng chơi đùa!”
Khi nói xong, Hổ trưởng lão đã đứng dậy, lão ta đi ra ngoài. Lang trưởng lão thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo. Mặc dù Xà trưởng lão không muốn đi, nhưng lão ta sờ bàn tay ngọc ngà của Liên Nhi một chút rồi cũng đi ra với vẻ tiếc nuối.
Nhưng trước khi đi, lão ta vẫn nhìn Liên Nhi với ánh mắt dâm đãng và tán tỉnh: “Liên Nhi, ta đã quyết định ngươi là đệ tử của ta, khà khà khà...”
Sau đó, ba người bọn họ đều ra khỏi soái trướng đi mất. Thác Bạt Thiết Sơn tức giận đến mức cả người đều run rẩy, sắc mặt tái nhợt. Còn Tra Lạp Hãn thì chửi um sùm: “Đó là trưởng lão của Ngự Thú Tông sao? Cái quái gì cơ chứ, hừ!”
Đôi mắt của Liên Nhi đỏ lên, thút thít khóc, Thác Bạt Lưu Phong thầm thở dài ôm muội muội vào lòng, an ủi dỗ dành!
Hãn Thiết Ma bất lực thở dài, lão ta đến trước mặt Thác Bạt Thiết Sơn, vỗ vào vai của lão ta: “Thiết Sơn huynh, đi thôi, công thành đoạt đất còn cần ngươi đứng ra lo liệu. Còn Bát Lang Vệ, hãy để bọn họ đi theo ngươi!”
“Công thành đoạt đất? Hừ, đường đường là nữ nhi của đại nguyên soái Khuyển Nhung, vậy mà bị đùa giỡn ngay trước mặt ta, lão phu chỉ có thể bất lực, còn mặt mũi đâu mà đi công thành đoạt đất?” Thác Bạt Thiết Sơn nổi giận, sắc mặt của lão ta đỏ bừng.
Hãn Thiết Ma hiểu tâm trạng của lão ta, nhưng cũng chỉ bất lực mà thở dài: “Lúc trước chúng ta đến tìm viện trợ từ Ngự Thú Tông, ai ngờ bọn họ lại phái ba thứ này đến? Hổ hung mãnh, Lang tàn bạo, Xà dâm tà, ba người Mãnh Hổ, Sài Lang, Dâm Xà bọn họ là đồng minh khó kết giao nhất. Đặc biệt nhất, Dâm Xà, lão phu nghe nói lão ta luyện Thải m Chi Thuật, rất nhiều thiếu nữ đã bị lão ta hủy hoại thân thể.”
“Thiết Sơn huynh, bây giờ lệnh ái đã bị lão ta ngắm trúng, đại nạn sắp buông xuống rồi. Lão phu khuyên ngươi, chuyện đã thế này, tranh thủ thời gian sắp xếp đưa lệnh ái đến nơi khác, đừng để lão đầu kia biết được!”
Sắc mặt của lão ta cũng phải toát lên sự hoang mang, nét mặt của Thác Bạt Thiết Sơn nghiêm trọng hơn hẳn, lão ta lo lắng nhìn Liên Nhi.
Liên Nhi hoảng sợ, lo lắng nhìn phụ thân và ca ca, trong đôi mắt của nàng ta bao la mịt mù!
“Hãn Thiết Ma, năm ngoái thái tử điện hạ từng cầu hôn với Liên Nhi, nếu như lão phu bằng lòng, có thể không...” Mí mắt Thác Bạt Thiết Sơn khẽ run, yếu ớt nói: “Coi như Dâm Xà là người kiêu ngạo, nhưng lão ta cũng không dám đoạt nữ nhân của thái tử!”
Hãn Thiết Ma giật mình, gật đầu nhẹ rồi thở dài: “Nhưng thái tử điện hạ hoang dâm vô độ, như vậy cũng không tốt!”
“Ít nhất, tính mạng của Liên Nhi vẫn được đảm bảo. Ai cũng biết, nữ tử đã bị Thải m, cả người sẽ tiết ra hết tinh khí, cuối cùng không thể sống sót!” Thác Bạt Thiết Sơn thở dài, trong lòng của lão ta khổ sở vô cùng.
Liên Nhi cũng đau khổ, nàng ta không kìm được nước mắt cứ thế mà rơi xuống, chẳng lẽ vận mệnh của nàng ta bi thảm như vậy ư...
Ở một nơi khác, ba vị trưởng lão Hổ Lang Xà đã bay đến trước Thành Phong Lâm, bọn họ nhìn thấy phía trước sóng quang ngũ sắc chồng chéo lên nhau, hơn năm trăm đại trận liên kết với nhau tỏa sáng, ba người bọn họ đều khinh thường.
“Khà khà khà, đây là trận thức thủ thành đã gây khó khăn cho Thác Bạt Thiết Sơn sao? Hừ, ba người chúng ta tiện tay xuất ra một chiêu, đã có thể phá vỡ hoàn toàn!” Mí mắt của Hổ trưởng lão mí run lên do lão ta há miệng cười to: “Ta thấy lão già đó đang sợ hao binh tổn tướng, nên mới để ba người chúng ta lên trước!”
“Mãnh hổ, đừng nhiều lời, tốc chiến tốc thắng!” Lang trưởng lão xua tay, không còn kiên nhẫn: “Để lão phu ra tay phá giải cho, nói đi cũng nói lại dù sao cũng không bằng Hóa Hư dưới cấp bảy. Nói đúng hơn trận pháp này dưới cấp bảy, đối với cao thủ Hoá Hư cảnh, trận pháp này vô dụng. Ta thấy ở đây có tới sáu cấp trận thức, nhưng ngược lại rất dễ phá giải!”
Vừa nói xong, lão ta vung tay lên, chuẩn bị ra chiêu.
Nhưng vào đúng lúc này, có một giọng nói truyền đến
“Các ngươi cũng là người do Thác Bạt nguyên soái phái tới để phá trận sao? Vô dụng thôi, thủ quyết của trận thức này rất kỳ dị, trừ khi dùng bạo lực, không thì không thể phá giải!” Một lão đầu đang phá trận ở dưới thành, khi ngẩng đầu thì thấy lại có người đến, tưởng những người này cũng như mình, bị buộc đến đây nên có lòng nhắc nhở.
Giọng nói này thốt lên đã truyền đến tai của Trác Uyên và những người đang vui sướng trò chuyện với nhau ở trên thành.
Mọi người sửng sốt, khi quay đầu lại nhìn thì gặp ba vị trưởng lão đang ngự trên bầu trời, ai nấy cũng đều ngạc nhiên và hoảng sợ.
“Ơ, tu vi của ba người này thật thâm hậu, bọn họ đã đến gần như vậy mà chúng ta vẫn không nhận ra sao?” Mụ Mụ giật mình, thốt lên.
Trác Uyên nhíu mày, ánh mắt trở nên nghiêm túc: “Nhìn xem… Cao thủ của bên kia đã xuất hiện!”
“Diệt Tận Nguyên Thần, Hóa Hư Cường Giả!” Trác Uyên sợ hãi thốt lên, tròng mắt cũng co rút lại...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất