“Phụ thân, người nghĩ Trác Uyên đang giở trò quái quỷ gì đấy? Ở trước thành có người đang phá trận thức của hắn, thế nhưng hắn chỉ đứng xem ở trên cửa thành, rồi còn vừa nói vừa cười, hắn rõ ràng đang coi thường chúng ta!”
Thác Bạt Lưu Phong chỉ một ngón tay về phía Trác Uyên đang nói chuyện với ba vị gia chủ trên đầu cửa thành, vẻ mặt của hắn ta trở nên kỳ lạ, có vẻ như hắn ta vẫn không hiểu chuyện gì.
Thác Bạt Thiết Sơn suy tư một lúc, cau mày nhăn mặt, trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ khó hiểu: “Hắn đã nắm chắc phần thắng của trận chiến này sao, hay là hắn đang cố làm ra vẻ huyền bí để kéo dài thời gian? Cách hành động của người này rất kỳ quặc, thật khó để lường trước được mọi việc!”
“Lưu Phong, theo vi phụ đi gặp ba vị trưởng lão!” Đột nhiên, ánh mắt của Thác Bạt Thiết Sơn trở nên nghiêm túc, lão ta bình tĩnh nói.
Thác Bạt Lưu Phong sững người, hét to: “Gấp vậy, ba vị trưởng lão không phải là đòn sát thủ của chúng ta sao? Vội vàng hy sinh bọn họ như thế, không phải là còn quá sớm sao?”
“Binh quý thần tốc (có nghĩa là điều quan trọng nhất trong chiến đấu đối với binh lính là phải hành động nhanh chóng), không thể quan tâm nhiều chuyện như vậy được!” Thác Bạt Thiết Sơn phất ống tay áo và đi thẳng về phía trước. Thác Bạt Lưu Phong thấy lão ta thì vội vàng đuổi theo.
Một lúc sau, hai người bọn họ đã đi tới soái trướng phía trước, bên trong có một tiếng cười thô tục phát ra: “Liên Nhi, ngươi có đầy đủ tư chất, tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng ngự thú thuật khá tuyệt vời. Nếu ngươi bằng lòng, bổn tọa nhận ngươi làm đệ tử, dắt ngươi về môn phái chăm sóc dạy dỗ, sau này thành tích đạt được cũng không kém bổn tọa đâu, khà khà khà...”
“Lòng tốt của Xà trưởng lão, Liên Nhi xin ghi nhận, chỉ là Liên Nhi thực sự không đành lòng rời rời xa song thân phụ mẫu...” Lúc này, giọng nói khó xử của Liên Nhi truyền ra ngoài.
Nhưng là nàng ta còn chưa nói xong thì giọng nói kia lại vang lên một lần nữa: “Ôi... Việc gì liên quan đến tiền đồ của Tiểu Liên Nhi thì Thác Bạt nguyên soái sẽ không phản đối đâu!”
Bên ngoài trướng, Thác Bạt Thiết Sơn tức giận đến ria mép cũng run lên, hai con mắt của lão ta như muốn phụt ra lửa, tên đáng chết này, dám lợi dụng cơ hội đùa giỡn với khuê nữ của lão ta.
Sắc mặt Thác Bạt Lưu Phong cũng trở nên u ám, hắn ta siết chặt nắm tay. Nhưng ngay sau đó, hai người bọn họ đã kiềm chế được cơn giận của mình, lấy lại tâm trạng lúc đầu rồi mở mành trướng đi vào.
“Nguyên soái, thiếu chủ!”
Ở bên trong, Bát Lang Vệ đã kính cẩn chờ đợi ở bên cạnh, sắc mặt ai cũng trận tái nhợt do tức giận mà không dám nói. Khi thấy hai người bọn họ tới đây, ai cũng vội vàng khom người bái.
Mà ở giữa vị trí chủ trì có ba người đang ngồi trên ghế lớn, tất cả đều hở ngực lộ vú, nhìn rất có khí phách.
Đầu tiên là người ngồi ở giữa, lão ta có vóc người vạm vỡ với râu tóc xù xì và chân mày rậm, đôi mắt của lão ta như chuông đồng, ở ngay ngực có xăm một con mắt hổ màu vàng kim sặc sỡ, rất hung dữ mạnh mẽ.
Hai cha con Thác Bạt Thiết Sơn khom người cúi đầu nói: “Hổ trưởng lão!”
Tiếp đến ở phía bên tay phải, người ngồi ở đấy là một lão già có râu tóc bạc phơ, đôi mắt lim dim, mặt mũi hiền lành, nhưng thỉnh thoảng đôi mắt ấy lóe lên vài tia ánh sáng xanh, khiến người ta nhìn thấy cũng sợ hãi tột độ.
Bộ ngực của lão ta cũng xăm một con vật, đó là một con sói đói với những chiếc răng nanh!
“Lang trưởng lão!” Hai người Thác Bạt Thiết Sơn cũng khom người cúi đầu.
Cuối cùng, hai người bọn họ hướng ánh mắt đến vị đại cao thủ thứ ba. Người này có một vẻ mặt gian xảo, nhếch lên ria mép ở khóe miệng, thỉnh thoảng hai con mắt của lão ta chớp chớp toát lên vẻ dâm tục.
Vào lúc này, lão ta đang nắm lấy bàn bàn tay ngọc ngà của Thác Bạt Liên Nhi, đôi lúc lão ta vuốt ve bàn tay ấy với vẻ mặt rất hưởng thụ.
Trên ngực của người này cũng xăm một con vật, đó là một con rắn độc hung ác!
Hai người Thác Bạt Thiết Sơn nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng một trận bực mình vô cùng, không nhịn được mà nắm chặt hai nắm tay, nhưng vẫn cắn môi, khom người bái lão ta: “Xà trưởng lão!”
“Ha ha ha... Thác Bạt nguyên soái, ngài đến rồi sao?” Xà trưởng lão nhìn Thác Bạt Thiết Sơn bày ra vẻ mặt tươi cười, nhưng lão ta vẫn không có ý định buông tay. Thậm chí Liên Nhi cũng cố gắng rút tay ra, nhưng bàn tay ngọc ngà đó vẫn chưa rút ra được.
Ban ngày ban mặt, mà lại trêu ghẹo nữ nhi của đại nguyên soái, đây rõ ràng là muốn đánh vào mặt của Thác Bạt Thiết Sơn!
Hơn nữa ba người bọn họ không hề coi trọng lão ta, nên khi làm chuyện gì cũng chẳng kiêng nể lão ta một chút nào.
Quốc sư Hãn Thiết Ma ở bên cạnh, nhìn thấy Thác Bạt Thiết Sơn siết chặt nắm tay đến mức run lên, có vẻ lão ta sắp không kiềm chế cảm xúc, nên vội vàng mở miệng, nói tránh sang chuyện khác: “Thiết Sơn huynh, ngươi tới gặp ba vị trưởng lão, có phải là muốn mời ba vị trưởng lão ra tay không?”
“Vâng!”
Cơ thể của lão ta hơi hơi run, Thác Bạt Thiết Sơn cắn chặt răng mở miệng, mạnh mẽ chắp tay thành quyền và nói: “Ba vị trưởng lão, xin mời ba vị tiến lên mở đường, phá vỡ trận thức kết giới ở ngoài thành, hỗ trợ đại quân ta đánh vào trong Thành Phong Lâm!”
Hừ, bày đặt ra vẻ! Tiến lên phá trận không phải là trách nhiệm của các ngươi, chẳng lẽ đùa giỡn thiếu nữ đang tuổi thanh xuân mới là trách nhiệm của các ngươi sao?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất