Vù Vù!
Một cơn chấn động nhẹ truyền qua, trong phòng nghị sự, Trác Uyên và những người chưởng sự gia đang cùng nhau bàn bạc về việc chiêu binh mãi mã của hắn, đột nhiên hắn sững người rồi phát ra tiếng cười khinh.
“Trác quản gia, có chuyện gì sao?” Mụ Mụ nhìn Trác Uyên với vẻ nghi ngờ mà nói.
Trác Uyên chỉ lắc đầu mà không nói gì cả. Nhưng ngay sau đó, có một vị đệ tử của Lạc gia vội vàng chạy vào, khom người bẩm báo: “Khởi bẩm Trác quản gia, ngoài thành có mười lão đầu đang kháp niệm ấn quyết, không biết là đang làm chuyện gì nhưng có vẻ giống như muốn phá trận pháp của chúng ta!”
“Đúng là bọn họ đang phá trận, được rồi, ngươi lui xuống đi, không sao cả, cứ bình thường thôi!” Trác Uyên phất tay áo, hờ hững nói.
Người đó khom người rồi lùi ra ngoài, các gia chủ còn lại cũng lo lắng, Long Dật Phi không kìm được mà thốt lên: “Có người đến phá trận, vậy chẳng lẽ đại quân của Thác Bạt Thiên Sơn đã bao vây quanh thành, sao lại nhanh như thế, chúng ta vẫn chưa chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa mà!”
“Khà khà khà… Có lẽ đến quá nhanh ư?”
Trác Uyên cười gian tà, hắn chẳng mảy may nôn nón mà chỉ đưa ra một lời đề nghị: “Sao chúng ta không lên đầu tường thành xem mười lão đầu đó phá trận như thế nào?”
Mọi người đều sửng sốt, tất cả mọi người đều không hiểu tại sao Trác Uyên có thể bình tĩnh như thế, trong khi người ta đã đến tận cửa giết mình?
Nhưng ngay sau đó mọi người cũng bình thường trở lại. Dù sao tiểu tử này có thói quen cứ luôn thần thần bí bí, nếu hắn đã không gấp thì có nghĩa hắn đã có sự chuẩn bị, những người này tự đi theo hắn thì còn lo lắng mù quáng làm cái gì?
Cuối cùng, mọi người đều đã bình tĩnh, đi theo nhịp bước của Trác Uyên rồi bay lên đầu tường thành!
Khinh công không đồng đều, nhưng có mấy người đã lên đầu tường thành thì thấy ở trước cửa thành có mười lão đầu đang không ngừng kháp thủ quyết, nét mặt già nua đã đỏ bừng lên, miệng còn chửi phong long!
“Mụ nội nó, người nào bày bố trận pháp này, chỉ là trận thức cấp hai có cần phải chuẩn bị phức tạp như vậy không? Còn nữa, loại thủ pháp kết trận này là của tông môn nào, sao trước giờ chưa từng thấy?”
“Đúng vậy, chắc đối phương có đại sư bày bố thế trận, chứ không ai có thể có khả năng thiết kế ra trận pháp tinh vi như thế, mọi pháp quyết đều không giải được!”
“Cằn nhằn ít thôi, để tâm vào việc phá trận!”
Mười lão đầu vừa phá trận, vừa bực tức, làm hết một buổi mà cũng không thể gỡ bỏ trận thức, bọn họ vô cùng sốt ruột. Đường đường là trận sư cấp sáu, vậy mà một trận thứ cấp hai cũng không giải được, còn đâu là công bằng!
Ở trên không trung, bọn người Long Dật Phi nhìn thấy tất cả cũng hiểu được mọi chuyện, mọi người nhìn Trác Uyên với ánh mắt thán phục!
“Trác quản gia quả là cao thủ toàn năng, bày bố trận pháp này đã khiến mấy lão đầu đó sốt ruột đến chết, ha ha ha…” Long Dật Phi vừa cười lớn vừa khen liên tục.
Hai người còn lại cũng gật đầu bày tỏ sự khen ngợi.
Trác Uyên cũng không tỏ vẻ mà chỉ vui vẻ cười, hắn phẩy tay: “Tuy ta tinh thông trận đạo, nhưng ta không có khả năng bày bố một trận thức cấp hai có uy lực của trận thức cấp sáu đâu. Bọn họ không giải được là do không đúng phương pháp!”
Vừa nói xong, Trác Uyên nhìn xuống phía dưới rồi hô to: “Chỉ là trận thứ cấp hai, mà còn cần thủ quyết để phá giải sao? Các ngươi đều là cao thủ Thiên Huyền, nên sẽ không dùng nguyên lực để phá vỡ chứ? Đẩu óc của các ngươi bị úng à?”
Ơ, đúng rồi, sao chúng ta không nghĩ ra?
Ánh mắt của bọn họ sáng lên, mười người bọn họ nhìn nhau, đều bình tĩnh gật đầu. Sau đó, bọn họ nhìn lên bầu trời với nét mặt vui vẻ. Nhưng thật ra, bọn họ đang muốn nhìn xem ai là người có tâm nhắc nhở bọn họ cách phá trận.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy vẻ mặt giễu cợt của Trác Uyên, ngay lập tức bọn họ sợ hãi đến mức ba hồn phách biến mất còn hai hồn, bảy phách biến mất còn sáu phách.
“Trác Trác Trác Trác Uyên, hắn dẫn người đến giết nhóm chúng ta!” Có một lão đầu thốt lên, những người còn lại thì sợ đến mức đứng không nổi, sắc mặt trắng bệch!
Trác Uyên thấy vậy cũng không quan tâm, chỉ phẩy tay rồi nói: “Không có gì, tiếp tục phá đi, có thời gian mà, ha ha ha…”
Mười lão đầu đều nghi ngờ, bọn họ nhìn nhau với ánh mắt ngơ ngác không hiểu, không biết phải làm sao mới tốt.
Cuối cùng cũng có người mở miệng nói: “Các vị, chúng ta… Nên làm gì tiếp theo?”
Suy nghĩ một chút, người còn lại bình tĩnh gật đầu rồi quát to: “Làm, mặc kệ như thế nào? Hai bên đều để cho chúng ta làm, mặc kệ lý do gì?”
Nghe được những lời ấy, bỗng nhiên mọi người đều bừng tỉnh.
Đúng vậy, làm nhưng không đắc tội với bên nào là rất khó, vậy sao không làm? Nếu không làm, hai bên có thể đuổi giết bọn họ.
Làm!
Cuối cùng, mọi người làm lại kết ấn, nhưng nghĩ tới lời nhắc nhở của Trác Uyên, bọn họ dùng nguyên lực mạnh mẽ phá vỡ. Cứ như vậy, quả thật bọn họ đã phá được vài trận thức cấp hai…
Ở phía khác, ở đầu thành trì, ba người Long Dật Phi nhìn tình cảnh phía dưới rồi lại nhìn Trác Uyên, thắc mắc: “Trác quản gia, ngài có ý gì sao?”
“Ta đang chờ!”
“Chờ cái gì?”
“Ngược lại, ta muốn nhìn xem, khi hoàng đế đã biết rõ chuyện Tiểu Tam Tử đang ở bên cạnh ta, lão ta sẽ mời thần thánh phương nào để trợ giúp!” Đôi mắt của hắn lóe lên một tia tinh quang, ánh mắt của Trác Uyên trở nên sâu xa hơn…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất