Sáng sớm, hạt sương mai lấp lánh dưới ánh mặt trời bị đạp bởi một đại quân với lực lượng đông đảo đang từ từ đến gần tòa thành nhỏ hẻo lánh xung quanh biên giới. Luồng sát khí ngập trời và vẻ uy nghiêm của máu và vũ khí trộn lẫn vào nhau, trong phút chốc, đã khiến cho bầu không khí xung quanh núi rừng trở nên ngột ngạt.
Vào lúc những con thú hoang dã đang chuẩn bị ra ngoài đi săn và những con thú nhỏ đang muốn ra ngoài tìm kiếm thức ăn, thì đột nhiên chúng cảm nhận được bầu không khí kỳ dị này, nên tất cả đều chui lại vào hang ổ của mình và run lẩy bẩy lùi sâu vào trong không dám ló đầu ra!
Tuy giới động vật chúng ta không có Hoàng Lịch (người xưa đã ghi lại những niềm vui và những điều kiêng kỵ trong ngày trên lịch làm kim chỉ nam để hành xử), nhưng loài thú chúng ta có cảm giác nhạy bén, nên chúng ta biết rõ rằng hôm nay không phải là ngày tốt để ra ngoài. Thôi kệ đi, ở trong hang nhịn đói một ngày vậy!
Bao tử réo ùng ục rõ to, nhưng khắp núi rừng không có một con thú nào thò đầu ra, toàn bộ chúng nó đều nhịn đói khiến cho bao tử réo ầm ĩ rồi lăn ra ngủ trong cái nhà ngột ngạt!
Thác Bạt Lưu Phong nhìn thấy tòa thành trì xa xa ở phía trước, hắn ta quay đầu nhìn Thác Bạt Thiết Sơn rồi nói: “Phụ thân, đó là Thành Phong Lâm, Lạc gia. Chúng ta đã mất hai tháng để hội hợp ba trăm vạn quân sĩ gia nhập vào đại quân Thác Bạt rồi hành quân cả ngày lẫn đêm, cuối cùng cũng đến rồi!”
Thác Bạt Thiết Sơn cũng nhìn theo hướng đó, suy nghĩ một chút rồi lão ta nói với vẻ hờ hững: “Phá Trận sư mà bệ hạ Thiên Vũ đã phái đến viện trợ cho chúng ta đâu, đưa bọn họ lên đây xem thử đi.”
“Vâng!” Thác Bạt Thiết Sơn cúi đầu và khom mình nhận lệnh rồi ra phía sau truyền lệnh.
Rất nhanh sau đó, có tận mười người bay vút lên trời, rồi bay đến Thành Phong Lâm. Bọn họ đều là cao thủ Thiên Huyền, trận sư cấp sáu, tại Thiên Vũ, số trận thức mà họ không phá giải được chỉ đếm trên đầu ngón tay!
Sau một thời gian, bọn họ bay trở về và bẩm báo: “Khởi bẩm nguyên soái, có hơn năm trăm trận thức bao gồm những trận thức to và nhỏ đã che kín toàn bộ địa phận này, trong đó có hơn hai trăm trận thức cấp ba và có đầy đủ trận thức cấp năm, cấp sáu, kể cả trận thức cấp cao. Sẽ gặp khá nhiều khó khăn nếu muốn phá vỡ tất cả trận thức!”
“Ôi, ta biết đây là mưu kế của Trác Uyên, hắn đang dồn ép lão phu quyết một trận sinh tử với hắn!” Thác Bạt Thiết Sơn bất lực lắc đầu rồi thở dài.
Thác Bạt Lưu Phong nghe xong cũng sững sờ vài giây, nhưng ngay sau đó, hắn ta đã hiểu ra mọi chuyện, nên sắc mặt của hắn ta cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Trác Uyên quả là tên xảo quyệt, điều quan trọng nhất trên chiến trường là thời cơ, lợi thế và con người. Hắn chiêu mộ binh sĩ ở khắp nơi, nhưng không phải để luyện binh, mà chủ yếu là hắn muốn dồn ép phụ thân người mang binh đến đây chiến đấu, hơn thế hắn còn ép người phải sử dụng chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh. Ngược lại, hắn chỉ trấn giữ ở bên trong thành, chiếm hết lợi thế rồi ngồi đợi cuộc chiến nổ ra!”
“Không chỉ như vậy thôi đâu…” Thác Bạt Thiết Sơn thở dài và chán nản lắc đầu: “Quân sĩ của đối phương rất ít, đáng lẽ chúng ta sẽ chiếm được ưu thế hơn. Nhưng vấn đề chính là linh thú của Trác Uyên rất đáng sợ, khiến cho chúng ta buộc phải bỏ lại đại quân linh thú, chuyện này đã làm thực lực của chúng ta suy yếu đi rất nhiều. Dù ở hiện tại, hắn còn đang dựa vào sự hỗ trợ của trận pháp, đừng thấy chúng ta đang có ba trăm vạn quân, còn quân số của bọn họ vẫn chưa đến một trăm vạn người. Nhưng khi cuộc chiến mở ra, cũng là năm trên năm, rất khó để phân thắng bại. Trác Uyên đã mở rộng ưu thế của hắn ra rất nhiều, còn ưu thế của chúng ta thì càng lúc càng thu hẹp lại. Thậm chí có thể nói rằng ngay từ đầu, hắn đã nắm được thế trận này, còn chúng ta chỉ đang bị hắn dắt mũi đi mà thôi!”
Thác Bạt Lưu Phong rùng mình sợ hãi, hắn ta nhìn chằm chằm vào tòa thành trì đang ở rất gần đó, mà giống như đang nhìn một tòa thành bằng thép với những bức tường đồng và vách sắt, trong ánh mắt của hắn ta toát lên vẻ nghiêm trọng: “Trác Uyên thật đáng sợ!”
“Phụ thân, tiếp theo chúng ta làm sao bây giờ!”
“Trước tiên, cứ để sư phá trận lên đi rồi quan sát phản ứng của bọn hắn!” Trong đôi mắt của lão ta như có một tia sáng chợt lóe lên, Thác Bạt Thiết Sơn nhìn mười người đó rồi nói: “Trước tiên các ngươi đi phá trận và phải nhanh lên!”
Hả?
Mười người bọn họ đều bặm môi, nhìn nhau với vẻ khó xử, trong đó có một người đứng ra và nói với vẻ kính phục: “Nguyên soái, tuy bọn ta là trận sư cấp sáu, nhưng hơn năm trăm trận thức to nhỏ này, bên trong trận pháp bày ra đủ các thủ pháp tinh xảo, rất khó phá giải, bọn ta phải phá giải đến khi nào đây?”
“Còn tùy vào bản lĩnh của các ngươi, quân lệnh như núi, đi!” Vẻ mặt của Thác Bạt Thiết Sơn nghiêm khắc hơn, lời nói của lão ta cũng chắc nịch.
Mười người bọn họ lại nhìn nhau, vẻ mặt của ai cũng đầy sự chua xót!
Mụ nội nó, người dẫn đầu đội quân này chỉ huy một cách mù quáng. Nhiều trận pháp như thế, bọn họ có phá giải đến chết cũng phá chưa xong, chưa nói tới việc bọn họ đang phá trận thì có người lao tới làm thịt bọn họ!
Hừ, còn đâu là chiến thần của Khuyển Nhung, ngay cả cách dùng Phá Trận sư như thế nào cũng không biết luôn. Biết cậy mạnh tấn công trận pháp là không được, mới để cho Phá Trận sư đi lên, đây chỉ là cách để che khuyết điểm lại thôi.
Nào có chuyện tất cả trận pháp đều để Phá Trận sư đi lên giải quyết!
Trong lòng mười người bọn họ đều vô cùng bất mãn, nhưng bọn họ cũng không còn cách nào, làm cũng chết, không làm cũng chết, bọn họ chỉ có thể bất chấp khó khăn mà tiến lên!
Nhưng mà, ngươi tới phá trận pháp của người ta, người bày ra trận pháp sẽ không biết đâu, phải không?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất