“Con thỏ nhỏ thằng nhãi con, nhất định hôm nay lão phu sẽ băm thây ngươi thành vạn đoạn.” Mạnh mẽ cắn chặt môi, Lang trưởng lão nổi giận hét lên, là người thứ nhất phóng về phía trước, cũng bị Hổ trưởng lão duỗi tay ra ngăn cản.
“Sài Lang, ngươi có thương tích ở trong người, không nên tái chiến, trận chiến này để cho lão phu đến đối phó.”
Nói xong, Hổ trưởng lão liền bước về phía trước một bước dài, khí thế toàn thân phóng ra mạnh mẽ, một hư ảnh con hổ sặc sỡ với con ngươi màu vàng kim đột nhiên xuất hiện bên cạnh lão ta, khí thế rung trời nhiếp địa khiến cho người đang trọng thương như Trác Uyên cũng không thể thở nổi.
Hóa Hư Cảnh cấp ba, quả nhiên lợi hại, lão tử đã tránh ở bên cạnh người Lệ Kinh Thiên nhưng vẫn sinh ra cảm giác bị kiềm hãm.
Nhíu mày, Trác Uyên thầm thở dài.
Lệ Kinh Thiên cũng cảm thấy rùng mình, thu hồi lại sự ngông cuồng, vẻ mặt ngưng trọng, nhưng trong hai con mắt cũng có một ngọn lửa nóng đang bùng cháy, tật xấu võ si lại tái phát.
“Ha ha ha… Tới đúng lúc.”
Đột nhiên cười to một tiếng, Lệ Kinh Thiên cũng không lùi mà tiến, một cước bay vọt lên, trên người là một hắc long quấn quanh, thật sự hung mãnh. Mặc dù khí thế cương mãnh kia so ra lại kém hổ ảnh của đối phương, nhưng cũng không khác biệt lắm.
Mãnh Hổ thấy vậy, hai con ngươi mạnh mẽ co rụt lại, cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Sao người ở nơi đây đều là quái thai vậy? Chính lão ta là một Hóa Hư Cảnh cấp ba, đối phương cũng chỉ vừa mới đột phá Hóa Hư Cảnh, lão ta phải áp chế đối phương một cấp bậc mới đúng.
Bây giờ lại xem ra, tuy rằng khí thế vẫn mạnh hơn đối phương, nhưng chẳng phải vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, làm gì giống chênh lệch hai cảnh giới nhỏ?
Hổ trưởng lão cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, vẻ mặt đầy nghi hoặc, nhưng mà lão ta đâu biết rằng, cả đời Lệ Kinh Thiên là một võ si, gặp mạnh thì biến mạnh, luôn luôn có thể phát huy thực lực viễn siêu.
Hơn nữa lão ta còn sử dụng Thông Thiên Đan, gân mạch khuếch trương vài lần, nguyên lực trong cơ thể như biển rộng sóng dâng. Tuy rằng bây giờ nhìn qua tu vi chỉ là một Hóa Hư Cảnh cấp một, nhưng chiến lực chân thực, chỉ sợ đã vượt qua cấp ba từ sớm.
Ầm
Một tiếng nổ phát ra, một con rồng và một con hổ hung hăng đánh vào nhau, phát ra tiếng nổ ing tai, cả không gian xung quanh cũng run rẩy không ngừng.
Tiếp theo, hai người đồng loạt lui về phía sau, ai cũng không làm gì được đối phương. Hổ trưởng lão liên tục lui về phía sau năm bước, Lệ Kinh Thiên phải lui về phía sau mười bước mới khó khăn lắm ổn định được thân hình.
Nhưng dù vậy, vẫn khiến cho Mãnh Hổ kinh ngạc không thôi, hai người Sài Lang và Dâm Xà, tròng mắt cũng rơi tụt xuống mặt đất.
Một tên vừa mới đột phá Hóa Hư Cảnh, không ngờ lại có thể vượt qua muôn ngàn thử thách tương xứng với cao thủ Hóa Hư Cảnh tầng ba. Mẹ nó, mụ nội nó, bà nội nó, rốt cuộc mọi người ở nơi này ăn gì mà lớn lên, sao tên nào cũng mạnh như vậy?
Lúc trước, một tên tiểu tử Thiên Huyền Cảnh đánh trọng thương cao thủ Hóa Hư Cảnh, bây giờ lại chạy đến một tên Hóa Hư Cảnh cấp một tranh phong cùng với cao thủ Hóa Hư Cảnh cấp ba.
Phải chăng nơi này cất giấu một môn phái lớn lánh đời, đi ra đều là đệ tử thiên tài hay không?
Hai người ngạc nhiên há hốc mồm, trong lòng Mãnh Hổ cũng thầm nghĩ bất khả tư nghị. Nhưng lão ta vẫn không thể tin được, lại hóa thêm một đầu mãnh hổ, vọt về phía Lệ Kinh Thiên.
Con mẹ nó, bà nội nó, lão tử không tin, đường đường là một Hóa Hư Cảnh cấp ba, còn không trị được một tên vừa mới đột phá Hóa Hư Cảnh.
Mãnh Hổ oán thầm trong lòng, Lệ Kinh Thiên thấy vậy cũng cười to liên tục, cầu còn không được. Đồng dạng cũng hóa thành hắc long, phản xung đánh lên.
Hai người lại đánh và nhau. Nhưng sau một tiếng nổ vang, Hổ trưởng lão vẫn giống như cũ lùi liên tục năm bước, nhưng mà lần này Lệ Kinh Thiên chỉ lùi liên tục bảy bước, liền mạnh mẽ đứng vững thân hình, đúng là thiếu đi vài bước so với lần đầu tiên.
Thấy tình hình như vậy, Mãnh Hổ thực sự cảm thấy có chút bất an, không ngờ thế nhưng trong chiến đấu chiến lực của Lệ Kinh Thiên lại một bước đề cao hơn. Vẻ mặt hai người còn lại cũng tràn đầy kinh ngạc, khó hiểu nhìn về phía khuôn mặt kiên nghị kia, trong lòng thầm nghĩ.
Rốt cuộc Thành Phong Lâm này là địa phương quỷ quái gì, người ở đây cũng không phải là người mà.
“Lại đến.”
Một tiếng cười to, dường như Lệ Kinh Thiên vô cùng thích thú, hét lớn một tiếng rồi lại vọt lao lên. Cả mặt Mãnh Hổ run rẩy, cảm thấy không phục, cũng bướng bỉnh xông lên lần nữa.
Kết quả là, hắc long và mãnh hổ lại giao chiến cùng nhau, đánh cho trời đất đen kịt, đất rung núi chuyển. Đúng là ngươi một chân lại đến ta một cước, ngươi một quyền lại đến ta một chắn, ai cũng không chịu nhường ai.
Chấn động nguyên thần dao động bốn phía, mặc dù là hai vị trưởng lão Sài Lang và Dâm Xà cũng âm thầm cảm thấy tặc lưỡi.
Tuy nhiên vẫn còn hoàn hảo, tình huống bây giờ vẫn chưa thoát ra khỏi tầm kiểm soát, ít nhất là bây giờ, đối phương chỉ có một người có thể chiến cùng bọn chúng một trận mà thôi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất