Nghĩ đến đây, Sài Lang lại chuyển ánh mắt âm độc nhìn về phía của Trác Uyên, lộ ra vẻ tươi cười kì lạ: “Ha ha ha… Tên tiểu tử kia đã bị trọng thương, hộ vệ của ngươi không có phương pháp phân thân, ngoan ngoãn để lại mạng đi.”
Nói xong, Sài Lang lại vung tay lên, đánh về phía của Trác Uyên, một ngọn gió màu xanh tràn đầy dã lang tru lên, giương nanh múa vuốt thổi quét về phía của hắn.
Mí mắt hơi run lên, vẻ mặt của Trác Uyên ngưng trọng, cũng vẫn không hề nhúc nhích. Không phải hắn không nghĩ muốn cử động, thực sự là không có sức lực để bỏ chạy.
Lệ Kinh Thiên nhìn thoáng qua nơi này, cũng khẩn trương muốn đến cứu trợ, lại tiếc là không thể làm gì được, lão ta đang bị Mãnh Hổ mạnh mẽ quấn quít lấy, không có phương pháp phân thân.
Nhưng mà, đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc, hai giọng nói một nam một nữ đồng thời vang lên: “Thủy Hỏa Giao Hòa, Sinh Tử Quyết.”
Vút
Một tia bạch quang gào thét vụt qua, mang theo khí thế khó có thể địch nổi, chiếu sáng cả một khoảng không gian, chiếu rọi vào mắt người không thể mở ra được. Sau đó một âm thanh va chạm vang lên, phá tan ngọn gió màu xanh kia, bay thẳng một hướng về phía Lang trưởng lão.
Con ngươi không nhịn được co rụt lại, Lang trưởng lão vội vàng nâng một tay ra chắn, đạo bạch quang kia nhất thời bị lão ta chắn trong lòng bàn tay. Nhưng bên trong hào quang lại có một cỗ nhiệt cùng băng hàn biến hóa không ngừng tạo thành một lực phá hoại đáng sợ, cũng làm cho lão ta cảm thấy ở tận sâu trong nguyên hồn dâng lên từng hồi đau đớn.
Sau đó lòng bàn tay mạnh mẽ bóp chặt, đạo bạch quang kia liền hóa thành nhiều đốm nhỏ, nhưng mà trên dưới toàn thân của Lang trưởng lão đã một nửa đỏ đậm như lửa, một nửa là băng kết thật dày, càng run rẩy không ngừng.
“Sài Lang, ngươi cảm thấy thế nào?” Dâm Xà cả kinh, vội vàng hỏi.
Lang trưởng lão hung hăng khẽ cắn môi, cả người chấn động xoay mình, nhất thời liền rũ khỏi băng sương trên người, nhiệt khí cũng tan hết, nhưng trong đầu vẫn đau đớn không ngừng. Giương mắt nhìn qua, lại chính là một đôi nam nữ đứng chắn trước mặt Trác Uyên, hai người chính là vợ chồng Cừu Viêm Hải và Tuyết Thanh Kiến.
“Mụ nội nó, nơi này thực sự là một địa phương cổ quái, như thế nào mà ngay cả hai cái cao thủ Thần Chiếu Cảnh lại có thể đả thương được ta?” Thở hổn hển nuốt từng ngụm khí, Lang trưởng lão đột nhiên cắn chặt răng, hung tợn nói: “Nhưng mà bọn họ vẫn còn kém Hóa Hư Cảnh một bước xa, tuy rằng lực lượng nguyên thần rất mạnh mẽ, nhưng vẫn chưa chân chính hình thành thần hồn, không đạt được thực lực nguyên thần diệt sát khủng bố kia. Chiêu thức vừa này cùng lắm chỉ là ngụy Hóa Hư Cảnh mà thôi. Để lão phu ra tay, diệt hai tên tiểu bối không biết trời cao đất rộng này.”
“Này, từ từ.”
Nhưng mà, Lang trưởng lão còn chưa kịp ra tay, Dâm Xà đã vội vàng khoát cánh tay áo, ngăn trở, đôi mắt tràn đầy vẻ tục tĩu, hung hăng nhìn chằm chằm vào dáng người uyển chuyển của Tuyết Thanh Kiến, nhịn không được mà chảy nước miếng, tà dâm cười: “Hai người kia, nhất là mỹ nữ kia, giao cho ta đối phó, ha ha ha…”
Sài Lang vừa thấy vậy, biết người này lại nổi lên ý dâm, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, thở dài.
Mà Cừu Viêm Hải nhìn thấy người nọ bên đối phương nhìn lão bà của mình như vậy, vẻ mặt thô tục đáng khinh, cảm thấy vô cùng giận giữ, không khỏi lao lên, ồm ồm nói: “Lão thái bà, hai chúng ta liên thủ làm thịt lão già kia rồi nói sau.”
“Hi hi hi… Sao thế, ghen tị?” Tuyết Thanh Kiến nhìn về phía Cừu Viêm Hải, đột nhiên cười vui một tiếng, trêu đùa, nhưng trong mắt cũng tràn đầy tình yêu.
Cừu Viêm Hải không nói gì, nhưng lửa giận trong mắt như tùy thời có thể phun ra.
Trác Uyên thấy vậy liền vội vàng nhắc nhở: “Cừu lão, Tuyết trưởng lão, người kia là cao thủ Hóa Hư Cảnh tầng hai, dựa vào công lực bây giờ của hai người, mặc dù liên thủ cũng là quá miễn cưỡng.”
“Trác quản gia yên tâm, chúng ta có chừng mực.” Tức giận hừ một tiếng, lúc này Cừu Viêm Hải xông lên, đúng là phương hướng của Dâm Xà.
Tuyết Thanh Kiến nhếch miệng cười, nhìn về phía Trác Uyên bất đắc dĩ nói: “Tính tình lão nhẫn này nhà ta, cả đời ăn dấm chua, ta cũng không quản được lão.”
Trong lòng Trác Uyên cũng hiểu rõ, sau khi trầm ngâm một lúc lâu, lại nhìn về phía ánh mắt của Dâm Xà, đột nhiên nói: “Tuyết trưởng lão, ta có một kế, ngươi hãy nghe ta nói…”
Sau đó Trác Uyên sử dụng mật ngữ nói chuyện với bà ta, Tuyết Thanh Kiến cũng sửng sốt, sau đó khẽ gật đầu, hiểu được tất cả, sau đó bay theo phía sau Cừu Viêm Hải.
Mà Dâm Xà thấy hai vợ chồng này bay tới, cũng cười lớn một tiếng, vừa hợp ý của lão ta, vội vàng tiến lên, vẻ mặt tràn đầy ý dâm sáng lạn.
Lang trưởng lão nhìn thấy rốt cục Trác Uyên chỉ còn một người, không khỏi cười dữ tợn, nhưng đúng lúc này, Trác Uyên cũng ranh mãnh cười một tiếng, quát lớn: “Lão đầu thối, lúc trước ăn hai lần thiệt thòi còn không nhớ sao? Ngươi không sợ ta vẫn còn người mai phục, lại đánh một cái trở tay không kịp? Bây giờ ngươi đã bị thương ba lần, nếu như lại đến thêm vài lần, cho dù ngươi có là cao thủ Hóa Hư Cảnh cấp hai thì còn có thể chịu đựng được bao lâu?”
Cả người đột nhiên bị kiềm hãm lại, Sài Lang do dự một lúc lâu, cũng chau mày, không dám tiến lên.
Bây giờ lão ta suy nghĩ cẩn thận lại mọi chuyện, dường như vết thương trên người đều do khinh địch tạo nên. Lần đầu tiên không để Trác Uyên vào mắt, bị hắn đả thương nguyên thần, lần thứ hai lão ta muốn giết Trác Uyên thì kết quả Lệ Kinh Thiên không biết xuất hiện từ chỗ nào, bị một cái hắc long quẫy đuôi chấn thương một lần nữa, lần thứ ba lão ta vừa mới ra tay lại bị đôi vợ chồng kia liên thủ chấn thương thêm một lần nữa.
Tuy rằng những thương thế đó đối với lão ta mà nói thì cũng không tính là quá lớn, nhưng một chồng một thì sớm hay muộn cũng đả thương nguyên thần ở sâu bên trong của lão ta, lưu lại một tai họa ngầm, thực có thể sẽ trở thành sự nuối tiếc cả đời.
Mà nếu như giao phong chính diện, những người này muốn đả thương lão ta cũng sẽ không thể dễ dàng như vậy được.
Tóm lại, đều là lỗi sơ ý của lão ta dưới tình thế cấp bách.
Kết quả là, Sài Lang cẩn thận nhìn xung quang, trở nên vô cùng cẩn thận, lão ta cũng không thể bị lật thuyền trong mương một lần nữa.
Đột nhiên lạnh lùng cười một tiếng, Trác Uyên đã bắt được tâm mạch của lão ta, liền đề nghị nói: “Ngươi cho rằng người của ta khiêu chiến cùng bọn họ, ai sẽ có cơ hội thắng cao hơn?”
“Hừ, tuy rằng tên Hóa Hư Cảnh tầng một kia rất dũng mãnh, nhưng làm sao có thể là đối thủ của Mãnh Hổ cường giả Hóa Hư Cảnh tầng ba? Một lúc sau sẽ tự nhiên thua mà thôi. Còn về phần hai người kia, nói cho cùng cũng chỉ là Thần Chiếu Cảnh đỉnh phong mà thôi, ngay cả cánh cửa Hóa Hư Cảnh cũng chưa thể vượt qua. Mặc dù hai người liên thủ có thể đạt đến cảnh giới Ngụy Hóa Hư Cảnh, nhưng trăm triệu lần cũng không phải là đối thủ của Dâm Xà.”
Sài Lang khinh thường bĩu môi, cười lạnh thành tiếng.
Trác Uyên thản nhiên gật đầu, hiểu rõ nói: “Cái kia không phải là không đúng, bây giờ ta đã là người trọng thương không thể chạy được, ngươi chờ đến khi bọn họ phân thắng bại, có hai người kia chiếu ứng xung quanh ngươi, ngươi lại đánh ta một lần nữa sẽ nắm chắc hơn đúng không?”
Sài Lang suy nghĩ thì đúng là như vậy.
Nhưng mà Thác Bạt Thiết Sơn đứng ở xa xa thấy vậy cũng bất đắc dĩ lắc đầu, bật cười thành tiếng: “Lang trưởng lão này, đúng thực là đầu óc không tốt, lại trúng kế.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất