Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Nếu Quỷ Ảnh Vệ đã tới rồi, vậy thì những cao thủ khác cũng cách chúng ta không xa!” Độc Cô Phong khẽ gật đầu, đứng dậy, quát lớn với mọi người: “Đã đến lúc chúng ta ra tay rồi, toàn quân chuẩn bị nghênh chiến. Cổ Tam Thông đại nhân, mong ngươi có thể tiếp ứng giúp chúng ta!”  

             Khẽ gật đầu một cái, Cổ Tam Thông lại cắn một viên dược, không tỏ ý kiến: “Đây là nhiệm vụ cha đã giao cho ta, không thành vấn đề!”  

             Hít một hơi thật sâu, nét mặt Độc Cô Phong trở nên nghiêm trang, gọi thêm ba vị huynh đệ, mỗi người dẫn theo mấy chục vạn nhân mã, ra khỏi thành nghênh chiến.  

             Đây là một trận quyết chiến mà thực lực chênh lệch rất nhiều. Mặc dù bọn họ là Thiên Vũ Tứ Hổ đã trải qua nhiều trận chiến cũng đột nhiên cảm thấy áp lực đè nặng như núi!  

             Ngoài thành, Thác Bạt Lưu Phong là thiếu soái chỉ huy chiến trường, đang sắp xếp cho Bát Lang Vệ đi đầu lại chợt thấy số lượng binh lính đông đảo ở trong thành, có đến hàng trăm vạn quân được Tứ Hổ chia ra chỉ huy, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ.  

             Theo lý thuyết, Thiên Vũ Tứ Hổ là bên phòng thủ, cho dù không có trận pháp hỗ trợ nhưng dựa vào thành trì để thủ cũng sẽ chiếm ưu thế. Thế nhưng lúc này bọn họ lại xông lên như ong vỡ tổ, như thể lao vào trận quyết chiến cuối cùng, quả thật không giống lẽ thường.  

             Nhưng hắn ta nhanh chóng hiểu rõ mọi chuyện, bởi vì chiến đội của Thiên Vũ Tứ Hổ vừa mới ra khỏi thành đã nhanh chóng tập hợp thành một nhóm, giống như một mũi dao nhọn hướng thẳng về phía thiếu soái là hắn ta mà tập kích, rõ ràng là muốn nhằm vào bộ chỉ huy của hắn ta.  

             “Hừ hừ hừ... Trác Uyên này dụng binh cũng thật to gan, vừa bắt đầu đã tính toán được ăn cả ngã về không, xông thẳng vào hang cọp. Nhưng cho dù đại quân Khuyển Nhung chúng ta mạnh về sử dụng linh thú, không quen đánh nhau bằng sức người lắm, nhưng trong tình huống binh lực hơn kém nhiều như vậy, há có thể để hắn dễ dàng thực hiện được mục đích?”  

             Không khỏi cười lạnh, Thác Bạt Lưu Phong lập tức truyền lệnh, nói: “Cương Bối Lang, Thiết Tý Lang xông lên đánh chặn. Phong Hống Lang, Huyết Ảnh Lang theo sau tấn công. Phá giải chiến trận của các bằng hữu Thiên Vũ hoàng thất trước rồi sau đó tấn công loạn quân!”  

             “Vâng!”  

             Lính liên lạc đứng bên cạnh gật đầu một cái, lập tức rời đi.  

             Sau đó, Bát Lang Vệ vốn đang định tiến quân theo hình cánh quạt đột nhiên thay đổi đổi hình. Hai đội quân của Cương Bối Lang cùng Thiết Tý Lang gần trăm vạn người đột nhiên tập hợp lại thành một nhóm, triển khai thế trận ở phía trước đội thân vệ của thiếu soái Thác Bạt Lưu Phong, chuẩn bị bảo vệ thật tốt!  

             Độc Cô Phong thấy vậy, con ngươi bỗng nhiên khựng lại, hiểu rằng đối phương đã biết được kế hoạch của chính mình, không khỏi hét lớn một tiếng: “Được ăn cả ngã về không, xông lên!”  

             Hiện tại binh lực của bọn họ ở thế hạ phong, khả năng giành phần thắng duy nhất đó là bắt giặc phải bắt vua trước. Cho nên cho dù như thế nào, dù có phải đối mặt với nguy hiểm rơi vào cảnh ngục tù cũng phải xông thẳng vào lều chủ soái, bắt giữ tên chỉ huy của bọn chúng.  

             Gào!  

             Vì vậy mọi người không hề sợ hãi mà gào lên một tiếng, gan dạ không sợ chết mà xông lên phía trước.  

             Nhưng đúng lúc này, từng luồng khí đen đột nhiên vụt ra, phải đến mấy trăm người. Tuy rằng không thể so sánh được với trăm vạn đại quân trên chiến trường, nhưng luồng khí đen kia lại vô cùng kỳ quái, không có thực thể.  

             Chỉ trong khoảng thời gian vài lần hô hấp đã lập tức chui vào bên trong thế trận của đại quân, từng lưỡi dao màu đen trong tay xẹt qua, nhất thời liền chém giết đại quân Lạc gia đang lao tới kia đến độ người ngã ngựa đổ. Thế trận khó khăn lắm mới tập hợp được cũng sụp đổ ngay lập tức, loạn thành một nồi cháo.  

             Trên không trung, Hắc Bạch Tử Tư Mã Huy đã theo gió mà bay đến, quân cờ đen trắng trong tay lần lượt bắn ra như thể những ngôi sao băng xẹt qua phía chân trời, rơi xuống thật mạnh, đánh đến đám người phía dưới lập tức chia năm xẻ bảy, gào khóc thảm thiết!  

             Vừa đánh đã tử thương một đám lớn mấy nghìn người.  

             Hai người Phong Hống Lang cùng Huyết Ảnh Lang đứng nghiêm đợi mệnh, đội ngũ phía sau đứng xem đến liên tục cười to, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.  

             “Quân Độc Cô này không có Độc Cô Chiến Thiên thì quả nhiên là không đáng lo. Chiến trận như thế mà lại dễ dàng tan rã như vậy. Có khi còn chẳng cần chúng ta ra tay, đội quân thiện chiến bất bại này cũng sẽ bị tiêu diệt trong chớp mắt!” Phong Hống Lang cười lạnh một tiếng, nói.  

             Huyết Ảnh Lang cũng gật đầu cười khẩy, vô cùng đồng tình: “Đúng vậy, có lẽ tâm tư của vị Trác nguyên soái kia chỉ dùng để lập mưu kế thôi, không thạo việc luyện binh đâu, ha ha ha... Nên biết rằng trên chiến trường chủ yếu vẫn là thực chiến, thực lực của đại quân là quan trọng nhất. Mỗi ngày đều dùng tâm tư vào việc toan tính lập mưu lập kế là hành vi của triều thần nội chính, không thể đường hoàng dẫn binh được, lẫn lộn đầu đuôi! Tuy hắn là người thông minh, nhưng quân Độc Cô ở trong tay hắn xem như đã bị hủy rồi!”  

             Chỉ có Thác Bạt Lưu Phong biết rõ tâm tư Trác Uyên kín đáo, không thể khinh thường. Mắt thấy tình hình chiến đấu lúc này thuận lợi như vậy đột nhiên liền cảm thấy nghi ngờ, mày nhíu lại thật sâu: “Kỳ lạ, quân Độc Cô yếu như vậy từ bao giờ? Đội hình quân đội như vậy mà lại bị vỡ trận một cách dễ dàng, gần như còn chẳng bằng quân sĩ bình thường của Khuyển Nhung...”  

             Nhưng hắn ta vừa mới suy nghĩ đến điều đó thì chuyện kỳ lạ đã đột nhiên xảy ra!  

             Chỉ nghe một tiếng hét lớn truyền đến, một bóng người màu đỏ đột nhiên xuất hiện bên trên chiến trường. Nhìn chăm chú một hồi thì thấy đúng là một đứa trẻ sáu bảy tuổi không thể nghi ngờ.  

             Thế nhưng Hắc Bạch Tử nhìn thấy người này hiện thân lại nhịn không được mà kinh ngạc, sợ hãi đến độ toàn thân run rẩy. Bàn tay đang chuẩn bị bắn thêm mấy quân cờ cũng thình lình run lên, quân cờ rơi xuống mặt đất.  

             “Lão già thối, ngươi không ngoan ngoãn ở trong hoàng thành chơi cờ đi, chạy tới đây làm gì, thiếu đánh!” Cổ Tam Thông gầm lên một tiếng, ánh hào quang màu đỏ trên thân đột nhiên lóe lên, sau đó nắm đấm đã lao vút trên không trung mà ra đòn.  

             Vù!  

eyJpdiI6IjBwWDhpak5XanJhZFBkRHdrQTUxNGc9PSIsInZhbHVlIjoiVzkrN1VldUNLa0lwckV1cEhMXC9MVnlWTEt4YXdcL2pNS2xUa0hqdXpkSE5lVXBCV25GRWpYQVJxVTJDeVBuT1d1aUxjQWhEZDJhYXNDbSsrYitCSWF5Q0tqOGRva1lraUN1Y0xvRzhkXC8zYktMSkV3STVBOTdlT2Mwb2N2OEphNmIyYkUxcUZkSjdMcVdmTHYxTTlENG5CSUx3ZkFCQ0J1OGhOY1E1Rlwva05Vc2hvN1NFNmYrXC9nUGl6NFkySCtDRlpVZ3RYNGs3MWZpOWsxYTllSG8xNVwvU2hLQlVHNlJ1dVU1T0MxVWlqTW5XNW9YNU1qMnc4WmF3OG0zZ0NIWXFrdWNkTCtvUFVLNlEzWFFValwvSUhsMFFKZzQ3aFdXNHdDVStJZDlmdzNwdFd5cHNFUG9BSXE3TEpzRklZQ0NKd0tlY3Z2aXBJT2pXd1J4RjVZY2dhRmE4aVwvazZmQkg5SnhqTDhQaFwvRTkrU3piUXlWVGJPVTRQdGJNTVFPcXlCeXR3YmM1aVVRelVSSzVrcHJReDhkZUtnYXl2YllTXC80YmRLTXlrUU5UeDAzK2FRZDg5SFdYWjhjSmdyOVlJY2t3dkFocE4zN3dUT3ZCVkhyc0ZrMlVJN3ZyNkc4Q3RMVUhXRmpoU0xXNnFwXC9wV2I5ZHRLUkRveWoycDlsOW9GUTVLdDFHYUF4dFB6WmwycWo1SG03QlJPOStrcjcrZkhVNWlJd2RxTkJ1N1g2YlpqUDhUUm5ZZlBMWTBHZzZBTUdvbEpKYjBhNTgrUEw5SVUxd0M2RVNtVzhTYU1kMTVSSHBybXM1eFR5dkludllFMkNKcmsrdk9MMFJDT05HMEo4aE5kalpRN2paTHZobWVpXC9HNDVkSWVLeEFYNHFSbDVZYUpBem8zdFhwOUZOV2NRbkhWc0dablZRZUZwVm0ybWVqNGt5NHdhVWxOWGowU3NLZFlocjZTaDJRPT0iLCJtYWMiOiI5MTdlZTU0Yzg3MDRmZDlmMzI2M2U2MzExZGMxZjdkZmIyN2FlZDU1MGQyMWFlZGMxMTU3OWNlNGE2MWE4MWI0In0=
eyJpdiI6IjRcL0xSREVjZ3hZWmNKM29JQnZsVlh3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InBqVVFwM0Yrc25zOHlSaGpYbUhnN1FrbmhIdytDekZFTmlIXC9yQmNlUnBHdlV6MUVLdjBwd2NvV0FZbnRSRGpGaDdCVmhSSlc4c3BDK2VucUJFb3FFUm9XcjBONlhNK0EwNGJNNmkwdmZXbktSNmlMOWJKKzVRRzRuY3g0THN3N0QwdEsyYjJKbEhybjNkRzJMWlZQM29UaWVkSCtUN2JHMWsyV2g2RTJmOU9Xb1VLRWxJM1hwazlta0ZORlJib08xTm40SXFFMGFWbDVGYitYeGpXWE85OGlkTE4wVjdGemt1ajN2RFVFQWN3UmRVcjBOemllV3VkVlcrWGhXMzdhYWlGRW9SeHF3TXl3U2NcLzhqWktFMVVUZ2h4eXkxNmFBK0o3eVNjMzF1MXU3ZTNBbFF6Q01XOUYxZVBFc2IybndxaXd3dnFTbkdqQVwvM09cLzJyQ3owTlwvTWRQK1JFSkF3Q3JObUhmVkxpVTZcL1c3RnlxR09tWldOS3plQjl0c0pHTUw3dDFZWWhEUTY5RlQwcVAwTlFZdW5BVkt6WktSc0tKN1ZYc0toMUpjbjYzc3BhVHoxdEQ2enRQa2x2dDNlcmNqRW1tM1Vma3JtMGJNdG05VCtjc0FyVzBvZ055U0JmUEtRdHZ3eG9PWUtiTTZrSDkyXC9nRmVTQXhGWFFmUmpKNGFVYldTRUNnakY0VlpkMzMrNEM1U2c9PSIsIm1hYyI6IjRlOWFiZGUyZjkxNjFhZjU2YmExYjIyODU0ODc0ZTRiNGZiNjdmYTA0ZjVjMjU1ZjU2MTI3YjRiNGI2ZmM3ZmYifQ==

             Không còn cách nào khác, lão ta đành phải hội tụ nguyên lực toàn thân che chắn phía trước.

Ads
';
Advertisement