Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Nói đến đây, Thác Bạt Thiết Sơn ngừng lại, càng nhăn thật chặt.  

             Mọi người thấy vậy, không khỏi ngạc nhiên, chỉ có Hãn Thiết Ma khẽ vuốt chòm râu, suy nghĩ một lúc, mới bừng tỉnh đại ngộ: “Thiết Sơn huynh, chẳng lẽ ngoài mưu kế điệu hổ ly sơn Trác Uyên bố trí đối với tam đại trưởng lão, còn có… Chiêu dụ địch vào bẫy?”   

             “Đúng vậy, nếu như Trác Uyên cố ý thiết kế bẫy rập đối với ba vị trưởng lão, dẫn dụ bọn họ vào bên trong. Chỉ sợ lần này ba vị trưởng lão sẽ khó có thể trở lại.” Thác Bạt Thiết Sơn thở dài một hơi, cảm thán nói: “Binh pháp có câu, chớ đuổi giặc cùng đường. Nhưng ba vị trưởng lão lại…”  

             “Nhưng mà bọn họ đều là Hóa Hư Cảnh, dưới cấp năm vô Hóa Hư, cho dù có bẫy rập cũng làm sao có thể chế trụ được bọn họ.” Thác Bạt Lưu Phong sửng sốt, khó hiểu nói.  

             Mỉm cười lắc đầu, Thác Bạt Thiết Sơn thở dài nói: “Trác Uyên người này, ra quân không thể ngờ được, thủ đoạn kì lạ. Lúc trước làm sao chúng ta có thể nghĩ rằng hắn có thể phá hủy được thân thể của Xà trưởng lão?”   

             Nghe được những lời ấy, mọi người đều run sợ một lúc lâu, nghĩ đến thần hồn trước kia của Xà trưởng lão, dáng vẻ vô cùng giận giữ, mới bắt đầu hiểu rõ.  

             Trác Uyên thực sự là một người thần thông quảng đại, chuyện gì cũng có thể làm được, không thể dự đoán trước.  

             “Vậy thì phụ thân, tiếp theo chúng ta phải làm như thế nào, đi viện trợ ba vị trưởng lão hay là…”  

             “Không.”  

             Thác Bạt Lưu Phong vừa mới mở miệng, Thác Bạt Thiết Sơn đã vội vàng khoát tay áo, nghiêm túc nói: “Vẫn là câu nói kia, tốc chiến tốc thắng. Trác Uyên nghĩ muốn giải quyết cao thủ của chúng ta đầu tiên, sau đó lại quay trở lại đối chiến với chúng ta. Chúng ta sẽ ra tay trước hắn, không nên dư thừa lực lượng, nhanh chóng đoạt lấy Thành Phong Lâm, sau đó cắt đường lui của hắn. Cho dù ba vị trưởng lão có gặp nạn, chúng ta cũng tuyệt đối không chịu thiệt.”  

             “Truyền lệnh xuống, toàn quân tiếng công, chiến Thành Phong Lâm.” Thác Bạt Thiết Sơn hét lớn một tiếng, tất cả tướng lĩnh đều cúi đầu khom mình, hét to: “Cẩn tuân quân lệnh của Nguyên soái.”  

             Một giờ sau, đại quân Khuyển Nhung đã điều chỉnh sau, một mảnh đông nghìn nghịt thẳng tiến về phía thành Phong Lâm, người cầm đầu chính là Bát Lang Vệ.  

             Tám người mỗi người dẫn theo một đội quân hơn mười vạn binh mã, hình thành hình quạt đánh úp vào.  

             Thiên Vũ Tứ Hổ đứng ở phía xa nhìn thấy tất cả, lại nhìn sau lưng chỉ có hơn một trăm vạn nhân mã, không khỏi đồng thời lắc đầu thở dài, liên tục cảm thán.  

             Trong một trăm vạn này, cũng chỉ có năm sáu mươi vạn lúc trước là binh mã của Độc Cô lão nhân, có thể tạo nên chiến lực cường đại. Còn lại đều là nhất thời điều động, quả thực có thể hình dung như một đám ô hợp, làm sao có thể làm đối thủ của ba trăm vạn tinh binh Khuyển Nhung được huấn luyện kỹ càng?  

             Tuy nhiên, bọn họ cũng không hề nóng vội, dù sao tất cả mọi chuyện cũng nằm trong dự đoán của bọn họ.  

             “Quả nhiên giống như dự đoán của Nguyên Soái, thực sự Thác Bạt Thiết Sơn muốn tốc chiến tốc thắng. Ngay cả Bát Lang Vệ và Sát Phá Lang đều phái ra hết, không lưu lại một ai, thực sự là liều mạng.” Độc Cô Phong không khỏi bật cười, nhìn mấy huynh đệ ở bên cạnh, thản nhiên nói.  

             Độc Cô Lâm cũng khẽ gật đầu, lại nhìn xem vẻ mặt bất mãn của Độc Cô Hỏa, không khỏi bật cười thành tiếng: “Nhưng mà sử dụng Thiên Vũ Tứ Hổ chúng ta để dụ địch, có phải là lấy dao trâu mổ gà hay không? Khó trách lão tam không vui, ha ha ha…”  

             “Vốn là như vậy, dù sao bắt sống được chủ soái của đối phương, kiến công lập nghiệp, dựa vào cái gì lại không cho chúng ta tham dự vào? Nguyên soái thật bất công.” Độc Cô Hỏa bất mãn tức giận hừ một tiếng, mạnh mẽ chà bàn chân.  

             Mọi người thấy vậy cũng chỉ bật cười lắc đầu, Độc Cô Phong thản nhiên nói: “Đúng vậy, chính là Nguyên soái bất công, ai bảo hắn là Đại quản gia của lão ngũ, chuyện tình vẻ vang mặt mũi như này thì tất nhiên phải giao phó cho lão ngũ đi làm. Hơn nữa, có thể giữ đội hình tiên phong, chọc thủng vào lớp phòng thủ sâu nhất của quân địch cũng chỉ có chiến đội quái vật kia của lão ngũ. Chỉ dựa vào số nhân mã ấy của chúng ta, chỉ sợ không thể đánh bại được Bát Lang Vệ.”  

             Nhưng hắn ta không đề cập đến đội ngũ hoàn hảo kia thì không sao, lại nhắc đến nó, Độc Cô Hỏa lại có cảm giác có tài nhưng không gặp thời, vỗ đùi nói: “Mọi người thường nói, người nắm giữ quân quyền trong tay phải là người khéo léo. Giống như quân đoàn quái vật kia, nếu như giao vào tay ta, chắc chắn sẽ phát huy tốt hơn so với trên tay của lão ngũ, sao Nguyên soái lại không nhìn ra được?”  

             “Không phải lão cha không nhìn được, căn bản là khinh thường ngươi mà thôi.”  

             Cắn một ngụm dược liệu trong tay, ở cách đó không xa Cổ Tam Thông buồn chán muốn chết liếc mắt nhìn mọi người nói: “Lão cha ta luôn dùng người không khách quan, ngươi có quan hệ gì với hắn, dựa vào cái gì hắn giao quân đoàn được huấn luyện cực khổ như vậy cho ngươi?”   

             Độc Cô Hỏa vẫn cảm thấy không phục, cười nhạo nói: “Này Cổ Tam Thông, không phải ngươi cũng như vậy sao, ngươi là con của hắn, thực lực lại mạnh mẽ như vậy. Sao vừa nãy hắn đối phó Hóa Hư Cảnh lại kêu mấy người Lệ Kinh Thiên tới, hoàn toàn không nghĩ đến ngươi.”  

             “Vô nghĩa, đây không phải là do mấy người các ngươi liên lụy hay sao. Vốn dĩ lão cha đã nhắc nhở ta từ trước, bảo ta phải đi theo sát chăm sóc các ngươi. Bất kể phát sinh chuyện gì cũng không thể dễ dàng rời đi, sợ mấy người tướng lĩnh các ngươi uất ức không có ai bảo vệ. Nói cách khác, vừa rồi nhìn thấy lão già râu bạc bắt nạt lão cha ta, ta đã muốn xông lên làm thịt lão.” Lỗ mũi Cổ Tam Thông phun ra hai dòng khí nóng, tức giận hừ hừ nói.  

             Độc Cô Hỏa giận dữ, còn muốn tranh cãi tiếp, cũng bị Độc Cô Phong ngăn cản, khuyên nhủ: “Được rồi, bây giờ chúng ta đã là người một nhà, đều làm việc cho Nguyên soái, còn cần phải tranh giành cái gì? Hơn nữa Cổ Tam Thông cũng không hề nói sai, đối phương thực sự cử người chuyên môn đối phó với chúng ta đến, các ngươi xem.”  

eyJpdiI6Ikw1TEZkYiswTUl2WmRXbTRoelI1ZlE9PSIsInZhbHVlIjoiajk1Qk1yN0dRMzk5eXN3Z0dUZUxqSnZHMEFEZTVGckNaQnd6UEJXXC9zQ0V2ZVZ5R1FEZEE4UEZSeXhCMXVjMWIydElzVHArb2tOQWZPbm03K0lpUmx2N0dIelpLdTN5UFFCU3ZhSjBmQnNRRW5UTmxseXRKZHE4dldPSUNSemtBd2Q3R21ZbjRBa2crMVQrV1hHd0FUcUV4T2tEdThvV1RUSzVVcjYyQytvTFpQZjBYXC9HSEZOTFlQRXJJVHFKMXZrZjg3WEFZYWk4K3RXMWFldDBzNVQ4MGtEdUdHTTNiNXU3ZUsrcHZ5bTJzTENcL0RyOGxMWnVhOWxkcTYzY0tRNzRcL2tEYTFYamFcL0hYbnZ6dGVsQjRrOFEwb3pzSFRCcHhDa3pVd3N3SFZTaW9BUHJsZnlvZ1RRd3J5NEhoZjZQZTRZSHB4QnltYlJWRStVY1NraVBpRU5QTUZMMEdhUFRBS1VBbk9uZ3M3bXBZb1poN2pTUUQ3aW1OY09ZQXJoNVVjYkFhUDZEOG9XakdVd08wK1MwK1lMeWRLY0YzWHB2S2ZkRjJUSms0dUxYaWx4UHU4V2lRZVwvSXhjeGc1TmdQUWUrYUw0bFwveUpibStOVis5S0hBdzFySUVVZ050RU9sUldxU2hkSjlIK2ZvRFhGQWVlMWF1UTFzYkRnR2t1cHBQQzNuUnphSHYra0FFNGUrN0t1djV0MUpUQnZ6Q0c4Z3Z4T0pndFVyNGg4MD0iLCJtYWMiOiJlMWNjZWNlMTg2NmRiZTkxZTk2OWI2MGZiMzlmNTMyYWQwYzkyMDEwZGFkYTAyYjJiYWNmYzZiMTkxZDNmOGEwIn0=
eyJpdiI6IlA1dGVFWW54NW9RU1pvdzBobUdmTGc9PSIsInZhbHVlIjoiU1daWlVOd3NZN0F2NkRSRTRBOEh4RjVhVUF3XC9mSGlZWndNY3J2eElnMjhrT1VNQlJwTVdSdm1aelBBamNRTmx4NDhZUFBFak9BZ1dVUjg2bEIxXC9LdUZPXC9HSGdCSDF2OFQySlk2clwvVkxwQVBZRDJVMW9DVGZ6VGRNRXMrcnRZd1FzQlZiTE5vUm1yNW1xUEhpZVg5RHVWUEwwS0pZd2d6bW1pOHNOUUtFeElNdUZrb25tazhKZTEwS2I1UWhaVnNvVXRXbVpxR2FcL3Z2M1o5Rllpa3ZRPT0iLCJtYWMiOiJmYTg1YzE5MGUzZTM3OGM4NDM2ODRmNmZmMTM2NGMxNDE3NmI2ZjRjYWYxMTA5M2Y2ZTY4ZmU2ODdlYjJlZDE4In0=

             Trong mắt lóe lên tia sáng, mọi người đồng loạt kêu lên.

Ads
';
Advertisement