"Đúng vậy, trước kia chúng ta không oán, ngày nay không thù, còn xin lòng từ bi của Ngũ lão tha cho chúng ta, chớ có đánh tan thần hồn của chúng ta. Đại ân đại đức, suốt đời khó quên!"
"Ngũ lão tha mạng, Ngũ lão tha mạng..."
Tiếng cầu xin tha thứ của ba người vang vọng toàn bộ Sơn Cốc, cực kỳ kinh khủng thê lương, nhưng năm lão giả này vẫn lẳng lặng ngồi ở chỗ đó như cũ, dường như đều không xảy ra chuyện gì, chẳng quan tâm.
Đám người Lệ Kinh Thiên thấy thế thì bất giác kinh hãi. Mặc dù trong lòng bọn họ biết rõ sự lợi hại của Ngũ lão, nhất định ba con thú kia không phải là đối thủ của bọn họ, nhưng không nghĩ tới hai bên lại có chênh lệch xa như thế.
Căn bản Ngũ lão kia không động thủ, chủ yếu là dùng ý niệm trong đầu đẩy ba người vào đường chết, đây là đẳng cấp cùng một cái tu vi sẽ xuất hiện sự chênh lệch sao, ít nhất ngươi phải động một đầu ngón tay thì được!
Đám người kinh ngạc không thôi, Cừu Viêm Hải thì càng nghi ngờ chỉ những sợi dây đằng bên kia nói: "Trác quản gia, những thứ kia là cái gì vậy, lợi hại như thế là do bọn họ có thần thông tu luyện ra sao?"
"Không, đó là thần hồn của bọn họ!" Trác Uyên chậm rãi lắc đầu, nhàn nhạt lên tiếng.
Thế nhưng hắn vừa nói xong thì đám người đã kinh hãi: "Thần hồn?"
"Không sai, sau Hóa Hư Cảnh, cô đọng thần hồn có những công pháp khác nhau chính là Thần Hồn Bách Thái! Giống như ba tên cầm thú kia, tu luyện thần hồn chính là hình thái hổ sói rắn, chắc hẳn trước kia công pháp bọn hắn tu luyện có liên quan tới cái này. Mà thần hồn của Lệ lão chính là một hắc long, đó là bởi vì lúc lão ta đột phá là do lão ta có tu luyện Ma Sát Quyết."
Trác Uyên khẽ cười, hắn nhàn nhạt giải thích: "Về phần cái này Khô lâu Ngũ lão, bọn họ tu luyện Khô Vinh Công, là trận thức hợp thể, cho nên hình thái thần hồn của bọn họ, nói đúng ra cũng không phải là sợi dây đằng kia, mà là kết giới cỏ xanh năm người phóng thích ra vây kín Sơn Cốc này, Thế Giới Khô Vinh. Có thể nói, chỉ cần ở bên trong kết giới này, trong tay bọn họ đã nắm một bông hoa một cọng cỏ ở nơi này, một khô một tươi tốt, trông coi Khô Vinh thịnh suy của kẻ địch. Đoạt sự sống của kẻ đó, hóa thành mục nát mới là chỗ lợi hại chân chính của thần hồn của bọn họ!"
Đám người nghe thấy hiểu rõ gật đầu, âm thầm tắc lưỡi.
Hiện tại bọn họ mới chính thức thấy được phương thức chiến đấu của cao thủ Hóa Hư, ai mạnh ai yếu, trên cơ bản lấy sự mạnh yếu thần hồn quyết thắng thua!
Đôi mắt của Tuyết Thanh Kiến khẽ đảo, đột nhiên bà ta nói: "Đúng rồi Trác quản gia, nếu ngươi thấy ta và lão gia hỏa ngưng kết thần hồn thì sẽ có hình dáng gì gì?"
Trác Uyên trầm ngâm một hồi, hắn suy đoán nói: "Tuyết tỷ và Cừu lão nhiều năm tu luyện công pháp Thủy Hỏa, sau này thần hồn ngưng tụ, chắc hẳn sẽ có hình dạng nước và lửa kéo dài!"
"Vậy so với thú hồn của ba con này thì thế nào?" Đôi mắt Tuyết Thanh Tuyết sáng lên, tiếp tục nói.
Trác Uyên chậm rãi lắc đầu, Trác Uyên nhàn nhạt lên tiếng: "Hình dáng của Thủy Hỏa, vô hình vô cái, vốn là thần hồn thượng đẳng nhưng nói thật thì cũng không tốt lắm nếu nhìn bằng thực lực. Nếu thú hồn của ba người kia đủ mạnh thì có thể xông phá được kết giới này. Cho nên cho dù bên trong là Hóa Hư Cảnh, Thần Hồn Bách Thái cũng vẫn có công dụng thần kỳ. Cuối cùng, còn phải xem tu vi và thực lực để định ra!"
Đám người hiểu rõ gật đầu, trong lòng sáng tỏ.
Lúc này, ba con cầm thú kia đã ngừng sợ hãi cầu xin tha thứ, bọn họ trở nên cực kỳ uể oải, không phát ra tiếng động. Chỉ sợ qua vài ngày thì thần hồn của bọn họ sẽ triệt để tan vào trong trời đất.
Ngũ lão thấy cọ sát gần đủ rồi, Thiệt trưởng lão bỗng dưng xuất ra một cái hồ lô, mở ra nắp bình, vẫy tay, những sợi dây đằng kia liền tùy tiện vung lên, ném ba thú hồn vào trong hồ lô này.
Thiết trưởng lão đậy nắp lại, lão ta đắc ý vô cung thu hồi hồ lô, Ngũ lão bấm niệm pháp quyết trong tay, kia cỏ xanh uyển chuyển biến mất, sợi dây đằng cũng không thấy bóng dáng, tiểu Sơn Cốc này trở nên an tỉnh lại.
Trác Uyên thấy tất cả mọi chuyện, mang người đáp xuống Sơn Cốc, hắn cung kính cúi đầu với Ngũ lão, nghi ngờ nói: "Năm vị trưởng lão đã vất vả rồi, ta chỉ không biết kia ba con súc sinh chỉ còn một hơi thở, vì sao các ngươi còn muốn tha cho bọn họ một lần, chỉ cầm tù mà không giết?"
"Ha ha ha... Tiểu bối không được nhiều lời, đây là đại sự của tông môn. Giết ba người này thì dễ dàng nhưng giữ lại thì có chỗ tốt lớn hơn. Mọi chuyện đều phải chờ sau khi năm người lão phu về tông, chờ tông chủ quyết định xử trí!" Thiết trưởng lão khẽ vuốt cằm, nhàn nhạt lên tiếng.
Trác Uyên đoán trúng, khẽ gật đầu: "Nhìn xem... Tà Vô Nguyệt muốn mượn đề tài phát huy, đi tìm Ngự Thú Tông gây phiền toái. Đoán chừng về sau, có thể nắm lấy không ít chỗ tốt. Đã như vậy thì lần này năm vị trưởng lão đến đây cổ vũ, cuối cùng coi như lão ta giúp ta, hay là ta giúp lão ta?"
Con mắt Thiết trưởng lão bất giác sáng lên, lão ta kỳ quái nhìn Trác Uyên, sau đó với Tứ lão còn lại cùng nhìn hắn, sau đó bọn họ khẽ gật đầu mới cười nói: "Tiểu bối thông minh hơn người, khó trách tông chủ yêu thích mà phái năm người chúng ta đến giúp ngươi. Nhưng mà sau này ngươi nhập tông môn, cần phải đối xử khách khí với tông chủ một chút, vạn lần không thể ỷ sủng mà kiêu. Tông chủ không phải thiện nhân, không cần phải đắc tội người!"
"Đa tạ Ngũ lão nhắc nhở, vãn bối đã ghi nhớ trong lòng!" Trác Uyên khom người cúi đầu, lạnh nhạt lên tiếng.
Ngũ lão thỏa mãn gật gật đầu, tiếp tục nói: "Nếu tiểu bối không có chuyện khác thì chúng ta sẽ về tông môn luôn."
"A, chuyện còn lại vãn bối sẽ tự xử lý, lần này làm phiền năm vị tiền bối ra tay tương trợ, vãn bối vô cùng cảm kích!"
Trác Uyên lần nữa khẽ khom người, Ngũ lão cười nhạt gật đầu, sau đó bọn họ liền đạp chân xuống, phi người lên, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng ở đâu nữa.
Trác Uyên giải thích với đám người một phen, sau đó nhìn về phía thành Phong Lâm, bỗng dưng trong mắt hắn lóe lên tia sáng, hắn phi người lên, hét lớn một tiếng: "Hiện tại hãy chờ đến khi đánh thắng trận chiến này, tất cả đều đại công cáo thành..."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất