Bên kia, Lạc Minh Viễn dẫn theo một nhóm Phi Hổ Quân chiến khôi kim cang bất hoại một đường xung phong liều chết tiến về phía trước, một đường tiến quân nhanh như chớp, không hề ngừng nghỉ một khắc.
Bởi vì thực lực của toàn bộ mọi người đều vô cùng biến thái, cho nên Lạc Minh Viễn không cần chỉ huy bọn họ tạo thành chiến trận. Chỉ cần liên tục tiến về phía trước, đối phương liền sẽ chém giết như cắt rau dưa, bị giết một đám lớn.
Đây quả thật là thần chặn thì giết người, Phật chặn giết Phật!
Lạc Minh Viễn cười khổ một trận, tuy rằng trong lòng hắn hiểu rõ Trác Uyên muốn dùng trận đại chiến này để giúp hắn lập công. Nhưng để hắn dẫn dắt một đội quân phi thường như vậy, hắn lập công thì không thành vấn đề, nhưng lại không hề có cảm giác thành tựu.
Hắn học tập sách lược ứng phó và bày binh bố trận ở quân Độc Cô hoàn toàn đều không cần sử dụng đến. Bởi vì đội quân này thật sự quá mạnh, ào ào xông lên giống như châu chấu lướt qua, trên mặt đất một mảnh hỗn độn, ai cũng không ngăn được bước chân của bọn họ, căn bản không cần đến sách lược hay thế trận gì.
Cho dù đối mặt với Đại nguyên soái Khuyển Nhung, với thân vệ quân phòng vệ của Thác Bạt Thiết Sơn thì nhóm chiến khôi này cũng có thể dễ dàng tiêu diệt sạch sẽ. Nào cần chỉ huy gì, căn bản chính là hổ vào bây dê, trực tiếp chém giết là được.
Hiện tại hắn mới hiểu câu nói một người có sức lực mạnh mẽ có thể đánh thắng mười người mà Trác Uyên hay nói là có ý gì!
“Thiếu chủ, chúng ta đã xử lý xong toàn bộ vệ binh canh giữ rồi. Doanh trướng nguyên soái chính là ở nơi đó, thuộc hạ với Thiếu chủ đi vào!” Một vị chiến khôi Thần Chiếu Cảnh cửu trọng thân khu luyện chế đi đến bên người Lạc Minh Viễn, khom người bái một cái, xin chỉ thị.
Bỗng dưng cười khổ một tiếng, Lạc Minh Viễn lẩm bẩm nói: “Với năng lực của các ngươi thì cứ đi vào lôi lão ra là được, còn phải chờ ta làm gì?”
“Khởi bẩm thiếu chủ, đây là ý của Trác quản gia. Người tự mình bắt lấy nguyên soái quân địch thì người mới có thể thực sự lập công đầu trong đại chiến này, làm người tâm phục khẩu phục, không nói một câu dị nghị!”
“Ôi, Trác đại ca thật là có tâm, nhưng công lao này ta nhận có chút mệt lòng!” Bật cười lắc đầu, Lạc Minh Viễn đi bộ về phía trước, đi tới trước lều lớn của Thác Bạt Thiết Sơn, nơi đó đã sớm có mười mấy tên chiến khôi đứng gác, không cho người bên trong có cơ hội chạy thoát.
Đẩy tấm mành che ra, Lạc Minh Viễn dương dương tự đắc mà đi vào. Chỉ thấy một vị nguyên soái dáng người cường tráng mặc trường bào đang đưa lưng về phía hắn mà ngồi trên vị trí chủ tọa, không hề có một tia sợ hãi, uy phong lẫm liệt.
Cung kính giơ tay ôm quyền, vẻ mặt Lạc Minh Viễn nghiêm trang, thản nhiên lên tiếng: “Hay nghe nghĩa phụ lão nhân gia nhắc rằng lão nguyên soái là kẻ địch cả đời của ngài, hôm nay được gặp quả nhiên là danh bất hư truyền, gặp biến không sợ hãi. Nhưng trung quân đại doanh của ngươi đã bị ta chiếm giữ, ngươi thua rồi, mời ngươi đi theo ta!”
“Ha ha ha... tiểu tử từ đâu tới mà dám ăn nói ngông cuồng? Muốn đánh bại đại quân Khuyển Nhung chúng ta, bắt sống nguyên soái chúng ta? Ngươi đến sớm một vạn năm rồi!” Không khỏi cười lớn một tiếng, người nọ kiêu ngạo lên tiếng.
Mày nhíu lại, Lạc Minh Viễn nhìn chằm chằm bóng dáng kia, lẩm bẩm suy đoán: “Ngươi... Không phải Thác Bạt Thiết Sơn?”
“Ha ha ha... Đó là đương nhiên!”
Đột nhiên xoay người lại, người nọ chỉ là một người trẻ tuổi khoác bộ chiến bào nguyên soái mà thôi, liên tục cười to: “Nguyên soái chúng ta biết binh sĩ các ngươi thua kém, cơ hội chiến thắng duy nhất cũng chỉ có một chiêu bí mật đánh úp doanh trại địch, cho nên đã sớm rời đi rồi, các ngươi trúng kế rồi, ha ha ha...”
“Thiếu chủ, bốn phương xuất hiện mai phục của quân địch, chúng ta bị bao vây rồi!” Lúc này, bên ngoài đột nhiên có một người chạy tới, khom người bẩm báo.
Lạc Minh Viễn khẽ gật đầu, cũng không nóng nảy, thở dài nói: “Haizz, thật đúng là bị Trác đại ca nói trúng rồi, xác suất thành công của phương án một chỉ có khoảng mười phần trăm, vẫn là lão gia hỏa kia tự tin vô cùng mới có thể có kết quả. Xem ra phải dùng đến phương án hai rồi, để xem bốn vị ca ca bên kia làm thế nào, ha ha ha...”
“Sao... tại sao, ngươi không ngạc nhiên chút nào sao?” Vị nguyên soái giả kia thấy vậy không khỏi sửng sốt.
Bỗng nhiên cười nhạo một tiếng, Lạc Minh Viễn không tỏ ý kiến: “Có gì đáng ngạc nhiên, từ lúc bắt đầu chúng ta đã để lại mười hai vạn tâm đề phòng đối với Thác Bạt Thiết Sơn, tình huống nào cũng đều đã lường trước. Nhưng cho dù là như thế nào, chỉ cần có Phi Hổ Quân trong tay ta, một khi đã biết vị trí của lão thì việc bắt giữ lão chỉ là chuyện không quá một phút mà thôi, ha ha ha...”
Cười quỷ dị, Lạc Minh Viễn xoay người rời đi. Nguyên soái giả kia thì ngơ ngác đứng đó, sợ hãi kêu lên: “Ngươi cứ đi như vậy, không giết ta sao? Ta đã chuẩn bị tinh thần khảng khái chịu chết vì bị ngươi thẹn quá hóa giận rồi!”
“Chỉ là một tên tiểu tốt mà thôi, giết làm gì? Giống như lời Trác đại ca nói, ngươi... không chắn được đường của ta, với ta mà nói căn bản không là gì cả!"
Lạc Minh Viễn dẫn người rời khỏi soái trướng, nhưng tiếng cười khẽ của hắn lại truyền vào tai người nọ vô cùng rõ ràng.
Sau khi người nọ ngẩn người một hồi, vẻ mặt kính nể gật gật đầu, lẩm bẩm thành tiếng: “Phong độ đại tướng!”
Sau khi ra khỏi trướng, Lạc Minh Viễn vẫy vẫy tay, dẫn theo người đi về phía ngoài doanh trại. Đúng lúc này, một tiếng cười to đột nhiên vang lên, Ác Lang Vệ Tra Lạp Hãn đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, phía sau là mấy chục vạn đại quân, sát khí lạnh thấu xương!
“Ha ha ha... Tiểu tử thối, trộm doanh là nghĩ có thể rời đi nhanh như vậy sao, ngươi nghĩ đây là đâu?” Tra Lạp Hãn đứng phía trước đại quân, một thân khí thế mạnh mẽ ngăn không được mà gây áp lực về phía Lạc Minh Viễn.
Nhưng chiến khôi Thần Chiếu bên người Lạc Minh Viễn đã chặn lại giúp hắn.
Lạc Minh Viễn lạnh mắt nhìn hắn ta, cười khẩy thành tiếng: “Đây còn có thể là đâu, đại doanh quân địch đúng không. Chẳng lẽ là địa điểm du lịch, ta vào đi dạo một chuyến sao?”
“Hừ hừ hừ... đúng là tiểu tử không sợ chết, chết đến nơi rồi còn miệng lưỡi trơn tru, giống hệt tên Trác Uyên kia!” Lạnh lùng cười, Tra Lạp Hãn chỉ đám người phía sau nói: “Nhìn thấy vài chục vạn đại quân phía sau lão phu không, vài phút là có thể tiêu diệt được ngươi, tin hay không?”
Bĩu môi khinh thường, Lạc Minh Viễn cũng chỉ về phía sau nói: “Nhìn thấy Phi Hổ Quân đằng sau bản tướng quân sao, vài giây là tiêu diệt ngươi, có tin hay không?”
Tra Lạp Hãn sửng sốt, trong lòng đột nhiên nghi ngờ, thủ hạ của Trác Uyên ai cũng có tính tình như vậy sao, kiêu ngạo như vậy?
Tiếp theo hắn ta lại nhìn lướt qua số lượng đối phương, bất giác cười nhạo nói: “Tiểu nhi dốt nát, ngươi chỉ có mười mấy vạn người mà thôi, lão tử chính là hơn năm mươi vạn đại quân. So sánh hai quân cũng đã lập tức phân cao thấp, ngươi mạnh miệng cái gì? Lão tử khuyên ngươi vẫn nên mau mau đầu hàng đi thôi, miễn cho hai quân giao chiến lại làm bị thương tính mạng của tiểu nhi nhà ngươi!”
Nhưng Lạc Minh Viễn căn bản
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất