Cứ như thế, hắn ta có muốn chạy cũng không chạy được!
Nhìn lên bầu trời, Tra Lạp Hãn lại than thở không ngừng, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ, đây là trời muốn diệt hắn ta sao!
Ban đầu hắn ta còn tưởng bố trí quân mai phục quanh lều soái, bắt mấy con chuột nhắt tới trộm đồ, là một việc dễ dàng đến không thể dễ dàng hơn. Ai ngờ chuột đâu không thấy, mà đã thấy một con hổ lớn.
Bây giờ, hắn ta sắp bị ăn đến một mẫu xương vụn cũng không còn. Sớm biết như thế, hắn ta đã không nhận nhiệm vụ này, hoặc là đổi nhiệm vụ với người khác rồi.
Nhưng mà chuyện đã đến nước này, hắn ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể liều chết một phen!
Thế là, một tiếng hét giận dữ vang lên, khí thế toàn thân Tra Lạp Hãn bừng bừng, hai mắt đỏ bừng nhìn mọi người nói: "Tra Lạp Hãn ta là một trong Bát Lang Vệ Khuyển Nhung, có thần lực trời sinh, cấu xé linh thú, dũng sĩ đệ nhất của Khuyển Nhung. Tên nào không sợ chết thì nhào tới đây!"
Mọi người chợt nhìn nhau rồi bất giác cười lên khe khẽ, trên mặt lộ vẻ khinh bỉ mà nhìn sang hắn ta.
Bọn họ đều là chiến khôi do Trác Uyên luyện hóa, ngoại trừ nguyên thần, thì trên người từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, đều là do luyện hóa mà thành. Hơn nữa thân như kim cang, còn sợ hắn ta xé được sao?
Thế là vù một tiếng, một con chiến khôi lao đến đầu tiên. Tra Lạp Hãn mở to mắt, hắn ta nắm thời cơ, giơ tay bắt lấy người đó, sau đó hắn ta ngẩng cao đầu, hai cánh tay dùng lực thật mạnh.
Răng rắc!
m thanh của xương gãy có thể nghe thấy rõ ràng, Tra Lạp Hãn nhoẻn miệng cười như thể âm mưu đã thành công. Cái gọi là giết gà dọa khỉ, người bình thường nhìn thấy có người bị giết một cách dễ dàng, cho dù bên phe mình có đông người cũng sẽ cảm thấy sợ hãi, ai biết được tiếp theo có phải là mình hay không?
Vì vậy, cho dù có đông cũng sẽ có kẽ hở, hắn ta có thể nhân cơ hội này đột phá vòng vây.
Nhưng mà rất nhanh, nụ cười trên gương mặt hắn ta liền cứng đờ lại, ảo tưởng trong lòng cũng lập tức bốc hơi đi mất.
Lạch cạch một tiếng, cánh tay của hắn ta chậm rãi buông xuống, hoàn toàn không phát lực được, trong lòng đau nhói. Hóa ra tiếng gãy xương vừa rồi không phải do hắn ta xé nát đối thủ, mà là do bản thân hắn ta tự tay xé nát xương tay mình.
Tra Lạp Hãn sợ hãi nhìn bóng người đang từ từ đáp xuống, không kìm được hỏi: "Đại ca, ngươi cũng là cao thủ luyện thể?"
"Ta chưa từng luyện thể, thân kim cang này cũng là Trác quản gia cho ta, hơn nữa mỗi người bọn ta ai ai cũng đều có. Với sức mạnh của ngươi không làm gì được bọn ta đâu!" Người đó mỉm cười nhàn nhạt, nụ cười còn hiện lên vẻ khinh bỉ.
Nhưng Tra Lạp Hãn đó đã hoàn toàn ngây ngốc rồi, hắn ta ngơ ngác đảo mắt lướt nhìn gần trăm người kia, mặt mày tái mét, hoàn toàn không dám tin đây là sự thật.
Hắn ta đường đường là lực sĩ số một của người Khuyển Nhung, sau khi xếp hạng một trăm ở Thiên Vũ. À không không, nói không chừng còn hơn thế nữa.
Nghĩ đến đây, Tra Lạp Hãn gần như bật khóc, vẻ mặt uất ức, lầm bầm nói: "Lạc gia các ngươi… là căn cứ của quái vật sao? Sao người nào người nấy cũng đều không bình thường như thế..."
Cả đám nghe xong đều cười thành tiếng, trong lòng cảm thấy tự mãn. Coi như đã nếm được mùi vị bắt nạt người khác, đây chính là cảm giác của cường giả.
Sau đó, bọn họ phong bế tu vi của Tra Lạp Hãn đang tuyệt vọng kia, chính thức bị bắt làm tù binh.
Cùng lúc đó, trên chiến trường, ba người Triết Biệt nhìn về phía vị trí chiếc lều lớn của đội quân, trong lòng rất lo lắng, nhất là khi nghe thấy tiếng giết chóc lờ mờ truyền đến từ xa, càng lo đến mức mồ hôi vã ra đầy trán.
Thiên Vũ Tứ Hổ lại cười lên liên hồi, như thể họ đang cầm trên tay tấm vé trúng thưởng!
“Phong Hống Lang, ở đây giao lại cho bọn ta, ngươi mau đi viện trợ cho nguyên soái!” Triết Biệt không chút nghĩ ngợi, đột nhiên nói.
Phong Hống Lang khẽ gật đầu, đang định động thủ, nhưng bên tai lại truyền đến tiếng cười chế nhạo của Độc Cô Phong: "Đã muộn rồi, cho dù tốc độ của ngươi có nhanh đi nữa, khi đến lều soái, Tiểu Ngũ đã đắc thủ rồi, nguyên soái Thác Bạt của các ngươi đã là tù binh của bọn ta rồi. Cho dù ngươi có đi, cũng chỉ là đi nộp vũ khí mà thôi, trận chiến này, bọn ta thắng rồi!"
"He he he, thế thì chưa chắc!"
Thế nhưng, lời hắn ta vừa dứt, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên. Tam Lang Vệ giật mình, quay phắc người lại, lo lắng nhìn về phía giọng nói truyền đến, kinh hãi thốt lên: "Đây là… giọng nói của nguyên soái?"
Đám đông dần dần tản ra, cách đó không xa có một đội quân sát khí lẫm liệt chạy tới, chính là đội quân Sát Phá Lang. Mà bên cạnh hắn ta, một lão giả mặc quần áo tướng quân cởi bỏ mũ giáp, lộ ra gương mặt thật, đó chính là đại nguyên soái của binh mã Khuyển Nhung, Thác Bạt Thiết Sơn.
Và bên cạnh lão ta còn có Thác Bạt Liên Nhi với một đám thị vệ thân cận!
“Thác Bạt Thiết Sơn, sao ngươi lại ở đây?” Con ngươi Độc Cô Phong co rút lại, kinh ngạc thốt lên.
Thác Bạt Thiết Sơn mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ tự mãn: "Lão phu đã nghiên cứu qua tác phong hành vi của Trác Uyên, tên này xảo quyệt, giỏi dùng mưu kế. Nhưng bây giờ các ngươi đang yếu thế, cơ hội chiến thắng duy nhất chính là tấn công từng binh sĩ, đánh thẳng vào sào huyệt quân địch! Cho nên để được an toàn, lão phu sớm đã rời khỏi soái doanh, bố trí quân mai phục, đợi các người nhập trận. Kết quả, không ngoài dự đoán của lão phu, các ngươi thật sự đã vòng ra sau tấn công doanh trại!"
Mí mắt Độc Cô Phong run lên, không nói lên lời, Tứ Hổ kia cũng im lặng không nói.
Nhưng mà, đúng lúc này, một tiếng vù chói tai vang lên, một ánh lửa bùng lên dữ dội, trên bầu trời nổ ra từng đốm lửa lớn sáng rực đến lóa cả mắt, phản chiếu toàn bộ chiến trường…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất