Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Thác Bạt Thiết Sơn không khỏi nhíu mày, lão ta nhìn ánh lửa trên bầu trời, sau đó thuận theo đó ngước xuống nhìn đám người Độc Cô Phong, bỗng dưng lão ta cảm thấy có điều gì đó không ổn: "Các ngươi đang làm gì vậy, chẳng lẽ còn có phục binh sao?"  

             "Ha ha... Chúng ta chỉ có số binh lực còn sót lại này thôi, lấy đâu ra phục binh?"  

             "Vậy còn đây là..." Ánh mắt Thác Bạt Thiết Sơn lóe lên, lão ta nhìn chằm chằm vào Độc Cô Phong.  

             Khóe miệng cong lên lộ vẻ thần bí, Độc Cô Phong và Dư Tam Hổ liếc nhìn nhau, bốn người đồng thời cười lớn: "Ha ha... Thác Bạt Thiết Sơn, ngươi trúng kế rồi. Lần này ngươi có chạy cũng không thoát đâu!"  

             Thác Bạt Thiết Sơn không nhịn được nhíu mày, lão ta híp mắt lại, khó hiểu hỏi: "Ý của ngươi là gì, thứ lỗi lão phu không thể hiểu được!"  

             "Hừ... Thác Bạt Thiết Sơn, thực ra ngươi nói không sai, binh lực của bọn ta rất ít ỏi, hoàn toàn không thể chiến đấu toàn diện với ngươi. Cách để chiến thắng duy nhất là bắt nguyên soái! Chẳng qua, nguyên soái là đầu mối của toàn quân, vô cùng quan trọng. Nguyên soái là người chỉ huy duy nhất, làm sao có thể gặp chuyện được? Cho nên khi mới bắt đầu, phó nguyên soái của ta nghĩ rằng ngươi sẽ rời lều ra bên ngoài, ẩn mình vào trong đoàn quân!" Độc Cô Phong đắc ý cười lạnh.  

             Thác Bạt Thiết Sơn hơi nhíu mày, lão ta thở sâu một hơi, ngờ vực lên tiếng: "Nếu đã như vậy, vì sao còn muốn đánh lén doanh trướng của lão phu, làm những việc vô ích như thế này?"  

             "Để dụ rắn ra khỏi hang!"  

             Hắn ta đắc ý cười: "Nguyên soái của ta nói, những người ở vị trí cao đều rất kiêu ngạo, chỉ là có thể hiện ra bên ngoài hay không mà thôi. Cho nên bất luận bọn ta  đột kích hai đường vào doanh trại nguyên soái hay Tiểu Ngũ tập kích vào lều, thực ra đều là mồi nhử. Chính vì muốn ngươi cảm thấy tất cả mưu kế của bọn ta đều đã bị đánh bại hết, để cho ngươi có thể đắc ý một phen, ha ha..."  

             Hai má bất giác đỏ lên, Thác Bạt Thiết Sơn không khỏi ho khan một tiếng.  

             Có thể phá giải mọi gian kế của đối phương với một tướng soái mà nói tất nhiên là một chuyện rất vui sướng. Ra ngoài khoe khoang với đối thủ một chút cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Nhưng bây giờ lại bị nói thành ra như vậy, bản mặt già của lão ta cũng cảm thấy có chút xấu hổ.  

             Lão phu không phải là một người khoe khoang, chỉ là thỉnh thoảng có hơi đắc ý chút, như thế cũng không được sao?  

             Thác Bạt Thiết Sơn ho khan, lão ta rất bình tĩnh tiếp tục nói: "Nhưng các ngươi làm vậy vì mục đích gì, chỉ để chế giễu lão phu thôi hay sao?"  

             "Đương nhiên không phải, chẳng qua là nếu cứ như vậy... Vị trí của ngươi sẽ hoàn toàn bị bại lộ!" Độc Cô Phong híp mắt lại, không nhịn được mà cười khẩy.  

             Cả người lạnh đến nổi không kìm nổi rùng mình, Thác Bạt Thiết Sơn ngạc nhiên, càng ngày càng cảm thấy bất an.  

             Sát Phá Lang nghe được những lời này, khinh thường giễu cợt nói: "Cho dù các ngươi biết vị trí của nguyên soái thì sao chứ? Chẳng lẽ các ngươi còn có binh mã khác có thể điều động sao?"  

             "Đương nhiên không có, ta đã nói rồi, bọn ta không còn binh mã để điều động nữa!"  

             Độc Cô Phong lắc đầu cười khẽ, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ tự tin: "Nhưng mà Tiểu Ngũ của bọn ta biết được vị trí của ngươi, nhất định sẽ đuổi giết đến đây. Đến khi đó, ngươi hãy chờ làm tù binh đi."  

             "Tiểu Ngũ? Hừ.. Chính là người các ngươi phái đến bí mật đánh úp doanh trại sao?" Đôi lông mày nhếch lên, Sát Phá Lang bĩu môi khinh thường nói: "Trí nhớ của ngươi có vấn đề sao, lúc này nguyên soái đã nói rồi, Tra Lạp Hãn thiết lập phục binh ở đó, người của ngươi đã một đi không trở lại rồi. Cho dù có thể phá vòng vây thì vẫn cách bọn ta một quãng đường, đợi hắn ta đến được đây, nguyên soái đã thay đổi vị trí rồi. Hơn nữa còn có bọn ta bên cạnh bảo vệ, ngươi cho rằng hắn ta có thể chạm tới được góc áo của nguyên soái hay sao?"  

             Độc Cô Phong nhìn chằm chằm vào hắn ta rồi lộ ra một nụ cười thần bí: "Sát Phá Lang, ta đánh cược với ngươi, Tiểu Ngũ rất nhanh sẽ tới, Tra Lạp Hãn đã bị hắn tiêu diệt hết rồi, các ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn!"  

             "Làm sao có thể được, chỉ là một đội binh làm sao có sức lực chiến đấu như vậy? Có phải gặp quỷ không? Hừ hừ..." Sát Phá Lang bĩu môi cười khẩy.  

             Nhưng vào đúng lúc đó, đột nhiên có một tiếng kinh hô từ bên cạnh hắn ta truyền đến: "Tướng quân, người mau nhìn xem, đó là cái gì?"  

             "Rốt cuộc cũng đến rồi!" Độc Cô Phong mỉm cười vui sướng. Hắn ta và ba người huynh đệ còn lại nhìn nhau, đồng thời thở ra một hơi nhìn về phía chân trời.  

             Còn đám người Sát Phá Lang cũng hú hồn một phen, hướng nhìn về chỗ thuộc hạ đang chỉ, không khỏi lạnh lùng hung hăng nhìn, trong nháy mắt đều ngây người.  

             Chỉ thấy trên bầu trời xa xôi, bên phía lều lớn của nguyên soái, một đám đông nghìn nghịt bay đến chỗ bọn họ. Lúc đầu hắn ta nghĩ đó là phi điểu, nhưng khi đã gần ngay trước mắt mới phát hiện, đó đâu phải là chim, mà là một loài người có cánh dài.  

             Hơn nữa bọn họ ai cũng đằng đằng sát khí, khí thế mạnh mẽ, dẫn đầu ở phía trước chính là Lạc Minh Viễn!  

             "Đây... đây là chuyện gì vậy?" Mặc dù thấy vậy nhưng Thác Bạt Thiết Sơn cũng không thể tỏ ra sợ hãi, lão ta giả ngốc hỏi.  

             Độc Cô Phong cười khẽ, rất vui vẻ trả lời: "Chính là tinh binh do nguyên soái bọn ta mới huấn luyện ra, mười vạn Phi Hổ Quân này do Ngũ đệ của bọn ta đích thân dẫn đầu!"  

             "Cái gì? Phi... Phi Hổ Quân, còn biết bay nữa sao?" Thác Bạt Thiết Sơn gượng gạo nói, lão ta đã vô cùng kinh ngạc.  

             Cả đời lão ta đã chinh chiến sa trường, nhưng chưa từng thấy qua đội binh nào như thế, còn có thể bay lên trời chui xuống đất được. Mặc dù lần trước Độc Cô Chiến Thiên dẫn theo một đội binh bay đến, đó cũng chỉ là do tình thế cấp bách nên mới dùng đến mật pháp, mượn sức mạnh của Long Hồn trốn thoát, quân số cũng thiệt hại rất lớn. Nếu không phải bất đắc dĩ thì sẽ không dùng đến.  

             Nhưng đây chỉ là đội binh, ai cũng có cánh, chính xác là thần binh bay trên trời.  

             "Đội quân bình thường, cơ bản dựa vào cảnh giới tụ khí hình thành, tinh binh đều là cao thủ trong Đoán Cốt Cảnh, chỉ có số ít cao thủ Thần Chiếu Thiên Huyền lẫn vào trong đó. Nên một khi bay lên trời, có nghĩa là tách khỏi chiến đội. Nhưng đội binh này không như vậy, một nửa số binh sĩ dựa vào cao thủ Thần Chiếu Thiên Huyền, phần cao thủ Đoán Cốt Cảnh còn lại ai cũng có cánh trên người, bay lên trời có thể lập thành chiến trận. Với số lượng mười vạn nhưng có thể đối đầu với đại binh trăm vạn binh lính. Thác Bạt Nguyên soái, bây giờ vị trí của ngươi đã bị bại lộ, còn muốn chạy đi đâu nữa?" Độc Cô Lâm chậm rãi quét qua đám người Khuyển Nhung nhân cười ra tiếng.  

             Phá Thiên Lang kinh ngạc, không nhịn được nói: "Cái gì, cao thủ Thần Chiếu Thiên Huyền chiếm một nửa sao. Vậy chẳng phải là ở đây có đến năm vạn cao thủ Thần Chiếu Thiên Huyền?"  

eyJpdiI6Im5mZG1lMFNvbGhsNGQ4NlNpbmVVVVE9PSIsInZhbHVlIjoiRUxmdVwvNjJqVHk2bmR0emNaXC94K0Fad09BYzRLVTZaYzRMT290a0lyc2IxaEd5N05RNlB5QVMzQzlEREd0RjBReUpTXC9MdjNNbCtcL2N6ajM1eDdXRk9nM2FTRm04dTdPNWpZcHk2RFRFV3NRV1pXbGh5T25YbU9cL1c0Z0hjYlc1bUpOcTlmcnVPYThqQnhrcVhKR1R0MVV2MVBNTU9xUW9wOWQ4N1BSTFFJTzdFVDNkUmtkdDB3eW9XZUlnN2tNNHdlNmtwU1Y2SlZwRXlaUW50MW1URVltWWF0d1pjUXBJSVhhblwvSll5NlVwVWxmVlBXNXR3WFhVVGI1KzloZVN6Z0tpckh6ZlNFWHRCOXR1OWpXRmZpSFlYS3B2TEZYTjB4QWhpR3hvazhjeUZcL2ZTWlFaOTVmNlVPQ1JkU1A5aVRTRFhLaGJCTWcxRGg0MVQ4ejVwcHhUUGZQQ1JMU1wvTUN2VWtSYkd4SGhtK3hEd1FyY2hoTk16SmZcL2FwNWUrdWFJIiwibWFjIjoiMmVlOGNkMWZmZGMxYmFiZmMxZTg3MDc0NzA3YmNlNTA5NTUxZGQzNWU0Y2YyYjc1NDU4ODExZTViYzlkOWM0MSJ9
eyJpdiI6Ild5RzZBdTBiZlhwTk5Gdlwvc3gxK0VnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjdsVWNUTnRcL1pIeGY3VE1aZkVTeklaR0pzd3M0RjF6akxNZ0ptcG44NmVtTjI5UFBYSTJhUVN6eWMzV3FTa1ZZcWJHaGRFT1hxRWVka1wvZzNmSzM4eVFac3NsQ3lOeTlvZzY2R1BNR1FEWnJvbFhwNFZUSEU3OVVhZEhmYmxuTG5wbGZvY0FkaWZoWjZYeWlvWnVYQSs1dnNJM2NEVmRYa3FsUmZRZElDOHVOWjJTdW84a2dxclB6WGVMTkxrd2FYVFRIU2VGeUNUTEZWbkR6YUc3RFIzRnhDaUN6MGdPYkU1Nk1GdXlXb2pqOEQ1QmVjUm9OSURCS3VmdlF0dGpGM2VlalwvaHJaNFliYVFaYW52d05hQ2FtNlhYY3EzTHZYN2lBS3YxUWx6Z0tzVmhRajZvQ040Y3F2ZDZLaVNodFpuNEg5UkdWcEVLUXJKekRTVUJMdWdibHNFNTNXR0tkVkxidzE4aURGTGtNcExCRW5RbHFPV1JJSmRMXC9TNWhRdXd1Q2xxVk1PY2RoRmt3VzNENXhmdDh4Zm8xbjhXVW5DZ25IMWQxbWd0RkpIbHBcL01QbnZyQ1FUV0JCakkzVEw4NGpod21cL2J3ZVpQRXhMcTh3UmNrN0QwR1hIaFdYYWZCWVhvR2JDbndqZkZqbnF1bkQzZzRpYjhMeFYzRlU3K2N0Nm1qaGs5VDFReVdDUkRiaUs3Vk8yUT09IiwibWFjIjoiYTIxYjAzYzY4N2E2Mzk4MjRhMTcwZTI1OTBmZjViM2ZjOGY3NDk4NGFlNzQ4MjUxOGU2Y2RlZjdiNjA5NTI2NiJ9

             Tuy lão ta biết Trác Uyên hành sự rất kỳ quái, luôn ngoài dự tính của người khác. Nhưng điều này hoàn toàn không nằm trong dự đoán, là chuyện mà con người không thể làm ra được.

Ads
';
Advertisement