Tuy Thác Bạt Thiết Sơn đã chinh chiến sa trường hơn mười năm, gặp phải vô số đối thủ, không thể nào đếm hết được. Nhưng kẻ địch như Trác Uyên là lần đầu tiên lão ta gặp, hơn nữa còn thề trong lòng sau này sẽ không muốn gặp lần nào nữa.
Hắn hoàn toàn không phải là người!
"Thác Bạt Thiết Sơn, khoanh tay chịu trói đi!" Chính vào lúc này, Lạc Minh Viễn đã dẫn theo Phi Hổ Quân đến trước mặt bọn họ, khí thế hùng mạnh như muốn làm sụp đổ cả bầu trời, dồn ép đến mức tất cả đều khó khăn hít thở.
Phá Thiên Lang vô cùng kinh hãi, vội vàng chỉ huy đám quân phía sau ngăn chặn lại: "Bảo vệ nguyên soái, chiến đội Sát Phá Lang theo ta ngăn bọn chúng lại!"
"Rõ!"
Tất cả đồng thanh gầm lên, cùng nhau xông về phía trước.
Nhưng Lạc Minh Viễn không sợ chút nào, hắn hét lớn: "Chiến đội hợp nhất xông lên!"
Trong nháy mắt, như là thiên đao chém xuống nhưng chỉ nghe thấy tiếng nổ cực lớn, hai đội binh hung hăng đối đầu nhau.
Rào!
Gần như không hề chậm chạp, Phi Hổ Quân ngay lập tức từ chiến đội của Sát Phá Lang xông tới, có thể thấy được cánh bị gãy bay ra tứ tung, trong chớp mắt thương vong lên đến mấy vạn. Sát Phá Lang không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, hắn ta như diều đứt dây bay ngược ra ngoài, sắc mặt bỗng dưng trở nên vô cùng nhợt nhạt.
Còn đám người của Lạc Minh Viễn như cũ không hề lùi bước, vẫn tấn công về phía trước như không hề có chuyện gì!
Đồng tử ngưng tụ lại, đám Lang Vệ cảm thấy vô cùng hoảng sợ. Sát Phá Lang là người mạnh nhất trong Bát Lang Vệ bọn họ, đến hắn ta cũng không phải đối thủ của đối phương thì bọn họ làm sao có thể đấu lại chứ?
Nhưng nhìn về nguyên soái ở phía sau, bọn họ biết nếu như không xông lên thì ai có thể bảo đảm được an toàn cho nguyên soái?
Thế là Tam đại Lang Vệ gồm Xạ Thiên Lang, Phong Hống Lang và Huyết Ảnh Lang cùng nhau dẫn binh xông lên. Bốn chiến đội hợp sức, như dời núi lấp biển lao vào Phi Hổ Quân. Mặc dù Lạc Minh Viễn ở bên trong được đội binh che chở bảo vệ nhưng cũng cảm thấy hai gò má đau đớn.
"Tản ra!"
Lạc Minh Viễn nheo mắt lại, biết rằng phải đối đầu với sự liên thủ của Tam đại Lang Vệ, không nên lấy đá chọi với đá. Cho nên đã nắm bắt thời cơ vung tay lên, cả đội Phi Hổ Quân lập tức tản ra xung quanh.
Tam đại Lang Vệ nhất thời xông vào khoảng trống.
"Tập hợp!"
Sau đó rất nhanh hét lớn một tiếng, Lạc Minh Viễn bay đến phía sau đội quân của Tam Lang Vệ. Trong nháy mắt tập hợp Phi Hổ Quân lại một chỗ, tấn công từ phía sau bọn họ.
Lần này, e là đã hù dọa Tam đại Lang Vệ một phen.
Phải biết rằng, đội quân của bọn họ ở trên mặt đất tấn công, nhiều nhất là vượt qua một chút mà thôi. Cho nên một khi chiến trận được hình thành, rất khó để thay đổi trận địa mà cần có thời gian chuẩn bị.
Nhưng Phi Hổ Quân của Lạc Minh Viễn có thể di chuyển trong ba trăm sáu mươi độ lại mà không bị ảnh hưởng gì. Có thể thay đổi khôn lường trong nháy mắt.
Cứ như thế, đột nhiên Lạc Minh Viễn đánh lén từ phía sau khiến bọ họ nhất thời trở nên luống cuống.
Rào!
Như một tia chớp xẹt qua, Phi Hổ Quân ngay lập tức chém giết chiến đội hơn mười vạn binh của ba người bọn họ, phá tan chiến trận đó. Tam đại Lăng Vệ lần lượt phun ra máu rồi bay ngược ra bên ngoài, họ đã không còn sức lực để chiến đấu nữa.
Đến cuối cùng, Phi Hổ Quân chậm rãi bay đến trước mặt Thác Bạt Thiết Sơn, nhìn thấy vẻ mặt không cam lòng của lão ta, Lạc Minh Viễn không khỏi cười khẽ, hắn giơ kiếm ra, đặt đến bên yết hầu của lão ta rồi thản nhiên nói: "Thác Bạt Nguyên soái, ngươi thua rồi, ra lệnh đầu hàng đi!"
Thác Bạt Thiết Sơn hít một hơi thật sâu, rồi bất đắc dĩ thở ra, lão ta lắc đầu, chậm rãi giơ tay phải lên hét lớn: "Toàn quân nghe lệnh lập tức ngừng chiến đấu, Khuyển Nhung Quân... Bại trận rồi!"
Lúc nói ra những lời này, giọng của lão ta không thể nào lưu loát được, đợi nói xong, như là đã dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân nên không còn sức nữa mà ngã xuống đất.
Lão ta từ khi sinh ra đã vào chiến trường, chưa từng bại trận bao giờ. Đây chính là lần đầu tiên thua cuộc, hơn nữa còn thua đến thê thảm thế này.
Thác Bạt Liên Nhi vội vàng đến bên cạnh đỡ lão ta dậy, hai mắt nàng ta đã ngấn lệ. Hai đường phía xa xa là Thác Bạt Lưu Phong đang ở trong soái trướng nhìn tất cả mọi chuyện, hắn ta cũng không nhịn được nắm chặt tay thành quyền, cuối cùng chỉ thở dài một hơi, bất lực ngồi xuống.
Thác Bạt Lưu Phong cười khổ, trong lầm thầm than trách!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất