Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Bên ngoài Thành Phong Lâm, Khuyển Nhung Quân và Lạc gia tạm thời tập hợp một trăm vạn binh lính đến tàn sát, lúc này dĩ nhiên không còn thừa lại bao nhiêu.  

             Tuy rằng những binh lính được kêu gọi ra trận, đều là những người tu vi không tồi trong đế quốc Thiên Vũ, nhưng ở trên chiến trường lại không phát huy được thực lực, cứ luôn tự chiến đấu vì bản thân, bị Khuyển Nhung Quân hợp sức lại nháy mắt đã đánh chết gần hết.  

             Có thể nói những người này là Đoán Cốt Cảnh hay Tụ Khí Cảnh, lúc này ở trên chiến trường cũng chỉ là tân binh thôi.  

             Trác Uyên cũng không ôm nhiều hy vọng về bọn họ, chỉ coi bọn họ như vật hy sinh, ngăn Khuyển Nhung Quân không phá tan Thành Phong Lâm là tốt rồi. Về chuyện thắng bại, vẫn còn Độc Cô Quân của Thiên Vũ Tứ Hổ và Lạc Minh Viễn của Phi Hổ Quân!  

             Nhưng bây giờ, những vật hy sinh kia, cũng liều mạng chết gần hết rồi. Cửa lớn của Thành Phong Lâm, nhìn là biết sắp bị Khuyển Nhung Quân phá tan.  

             Vài vị gia chủ đứng trên lầu cao lo lắng, thỉnh thoảng nhìn sang hướng bay của Trác Uyên, không ngừng mong ngóng, sao Trác quản gia này còn chưa quay lại, nơi này sắp không phòng thủ nổi nữa rồi!  

             Vậy mà đúng lúc này, mệnh lệnh đầu hàng của Đại Nguyên Soái bên Khuyển Nhung Quân truyền đi khắp nơi trên chiến trường đến khàn cả giọng!  

             Các binh lính đang chiến đấu đều ngây người ra, nhất là binh lính của Khuyển Nhung Quân, bọn họ còn tới hai trăm vạn quân, hoàn toàn đang chiếm ưu thế, chỉ trong chốc lát nữa thôi có thể phá được thành rồi.  

             Nhưng đúng lúc này, Đại Nguyên Soái lại tuyên bố đầu hàng, điều này khiến nhiều người không thể tin nổi, đứng ngây ra tại chỗ.  

             Những binh lính còn sót lại của Lạc gia cảm thấy rối rắm, có chút kích động, cuối cùng cũng giữ được cái mạng nhỏ. Tiếp đến nên lập công để được thưởng, báo oán cho gia tộc, lật đổ những kẻ bề trên.  

             Trời đất ơi, thực sự không hề dễ dàng!  

             Kết quả là, từng tiếng khóc nức nở vang lên khắp chiến trường, Khuyển Nhung Quân khóc là vì thất bại, không còn mặt mũi nào để quay về quê hương, những binh lính bị coi như vật hi sinh kia khóc vì vui sướng, như được sống lại lần nữa.  

             Gia chủ của Tiềm Long Các và Hòa Vũ Lâu thở dài một hơi, vui vẻ ra mặt, vậy mà lại chiến thắng trong trận đại chiến này.  

             Hơn nữa, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì bọn họ cũng không tin nổi, binh tàn tướng bại như bọn họ, vậy mà quấn đội Chiến Thần Độc Cô Chiến Thiên lại thắng được mấy trăm vạn quân Thác Bạt Thiết Sơn Khuyển Nhung Quân nổi danh.  

             Chuyện này giống như đang nằm mơ vậy, Trác quản gia đúng là kỳ nhân, quả nhiên có thể tạo ra kỳ tích!  

             Thiên Địa Nhân Tam Thánh nghe những âm thanh có ai oán, có vui sướng phía dưới, không khỏi cau mày, bọn họ không thể ngờ, thế mfa Lão Soái của Thác Bạt Thiết Sơn lại thất bại rồi.  

             Thậm chí còn thua dưới tay Trác Uyên, một kẻ còn chưa một lần ra chiến trường.  

             “Nhân Thánh, làm sao bây giờ, hiện tại chúng ta chưa có cách để xử lí tiểu quái vật này!” Tạo một ấn quyết trong tay, Thiên Thánh cau mày, nhìn Cổ Tam Thông phía trước đang không ngừng giãy dụa điên cuồng, bất đắc dĩ thở dài một hơi.  

             Vẻ mặt Quỷ Vương cũng cứng lại, trong lòng do dự không thôi: “Những người trong Tam Tài Kết Giới của chúng ta, cho dù có mạnh trở lại cũng kiệt sức rồi, sẽ mất sức mà chết. Nhưng thứ này vẫn còn nhiều sức lực như vậy, đúng là không phải con người!”  

             “Vô nghĩa, ngươi còn không mau mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho rõ, bộ dáng của hắn ta như vậy cũng có thể gọi là người sao?” Thiên Địa Song Thánh tức giận mắng, hung tợn trừng mắt liếc Quỷ Vương một cái.  

             Trong lòng đột nhiên có chút tức giận, Quỷ Vương trầm ngâm một lúc rồi đề nghị: “Hay là... Chúng ta bỏ qua lần này đi, đợi khi nào có cơ hội sẽ tính sổ với thứ đó sau! Nói cách khác, giờ chúng ta sẽ kết ấn, không phân thân ra. Mấy kẻ ở Lạc gia dĩ nhiên đã ra tay rồi, nếu lúc này đánh lén chúng ta, chúng ta chắc chắn sẽ trở nên bị động! Ôi, không biết lão già Phương Thu Bạch đó chạy đi đâu rồi, đại chiến một thời gian dài như vậy, không thấy lão ta đâu hết. Nếu không thì lão ta cũng có thể giúp chúng ta một chút rồi.”  

             Nghe được những lời này, Thiên Địa Song Thánh liếc nhìn lẫn nhau, cảm thấy cũng có lý, nhẹ gật đầu.  

             “Được rồi, vậy trước hết chúng ta sẽ triệu hồi Kết Giới, rời khỏi đây rồi nghĩ cách đối phó với tiểu quái vật này sau!” Thiên Thánh nhìn hai người kia nói.  

             Hai người còn lại đều gật đầu đáp ứng, nhưng đúng lúc này, không biết Cổ Tam Thông có sức lực từ đâu tới, giãy dụa càng kịch liệt hơn, tức giận mắng thành tiếng: “Ba tên khốn vô liêm sỉ các ngươi, đừng để ta thoát ra được. Nếu không một bước sẽ giẫm nát các ngươi!”  

             Đột nhiên giật mình, ba người không khỏi sợ hãi, Địa Thánh lo lắng hỏi: “Không thể rút lui được, bằng không nếu Kết Giới bị hủy, tiểu quái vật này sẽ đuổi giết chúng ta, chúng ta nên làm thế nào đây?”  

             Nhưng khi Địa Thánh vừa dứt lời, hào quang vàng kim của dòng khí hắc bạch quấn quanh người Cổ Tam Thông bỗng dưng biến mất không thấy đâu nữa.  

             Uy lực của Kết Giới lập tức yếu đi không ít, Cổ Tam Thông càng lúc càng mạnh, đột nhiên đùng đùng đùng, xiềng xích hắc bạch một nhát đều vỡ toác ra, vậy mà lại không trói buộc được con kỳ lân hung bạo này.  

             Thiên Địa Song Thánh thấy vậy, lập tức vô cùng kinh hãi, sao kim quang lại biến mất rồi? Hai người đang mang theo vẻ nghi hoặc nhìn sang phía Quỷ Vương thì thấy chẳng còn bóng người nào, tiểu tử này đã sớm chạy mất rồi.  

             “Nhân Thánh, ngươi làm cái gì vậy?” Thiên Địa Song Thánh nhìn về phía bóng dáng Quỷ Vương vừa chạy trốn, tức giận kêu thành tiếng.  

eyJpdiI6IjY1U2dsRkpZNDBvd0Y3Rk81aW1RT1E9PSIsInZhbHVlIjoiTEY0NmVmMDZKNkdnem4xbDVtekpha1h5OG50bUtrSWNCd0JiNTVLZjY3R1Zpa1NSR2tDOGJlV1A3UlwvRDFBK1U0TWwwVXFNUHFnV3huNGdlelJ2NzgyZjBWWVlLRVNJUmdiNVhmcFVKK3RBbHp1UEJ2endHYWJrYVNpUTZXenM5TmcwRXYyRFgwMTFBbStUTENVWXBYeG5cL3FYRFwvQXNJNnpWc2pSTEVEQ3pvMlJkTTFBY3FrdjRsdGJ6SWhCVjdESkViMUxzSERQelIrZHFsU1ZcL0Y4SEFVRHljZ3dKazZkUkFOUlhER0RKTjFxYmFDN1VudENHSDNjWHF3XC9UTHVKUVZmK0lnRXVFXC9JaWR2OU0zQTNVditSS3FaeFwvczRydW4xc243c1NPXC83SVE1MkpWeXFqYkY0b1FGZCt6OTlzSzJqUStZa1R4YXEralliYnB4ODJSOGJMTXlaaHJEd0dXV3hsVDJ5K2lBdlpwYWVOY1VFb0MxZnhxTTFCWm1xQnhkdDdRbHZ5V0RkMVZPbys4U2gwWkdHZkZiOUh5b1doeGNuOXdTUUQ4cFwvZVdVVXVaRmNWU0JkM3BzODB5NGdQUllac1MyQStyMzZCalYwNVVpMjFIWVRMWE1wcGhucDZyaXh0SFI1VnNPQ3NEY1dnS2JkNHNvbjBid2hFTHZYeEllQjhjeVhJMVpPRk1qeUg0YkJMOStkWmowVUlmUFQ5bCswcVN1RHV2U2kwcElsYUpxTFVFSzFweWVFalwvejdQVXBPb1Z6MG5Rbmw2R0t1a0lyeG9OSDJzWEFkQkh0NXhzOVArVEFrMmpxYTdla0haRmF4Szg3ejVtQjZpdUpzcDdCUkhJeU5nZGRicWRlTU82Z3ZMSlR6VU8xQmtaYnM5SGYzaVBRZXd1UVRibWJ1cVwvUStwdVNjcTVRRWVKbytXMCIsIm1hYyI6IjU4NjhlY2NhNTI3MDk3OTYxMDliMDE4ZjgxZDNlYmEyZTkyMDM5ODk0MzEzMzE5NTgyYTFjYTlkOGQ0NjQ0NmMifQ==
eyJpdiI6IlFuUjVRNmZ6THZpcXNwRW8rSWxZWEE9PSIsInZhbHVlIjoiMm9ISUU3OVFZXC8zMmppYVRSTDFZNVowWEg1SFhcL3h6WG5ENllQZ1NtXC9JU2ZQMjFvTDZMQzFKQlZQM1dqNlwvK2VrN1R0dytJRnVhR3FUOW5aaGEzSzRyTm9GOHNkYXNIVk9ISjNPeUhKQ2tpZVlSelI5VzVmMVwvVTJ0NURiaGVZUndLRlg1WThSd1l3MDhkRkpmK3hteDU0UkxpNGJiMVF0S3hwbGVnSDRsQ2RvWFo1VFBNOXNpQ0k4WEFkRkV6Z01TMjdQT0hsRk5cLytXVHlQV05JMllVQnZlaHMzY1ZyQ3BjR0NUdXdvM2xHYWVGTjA1dWgwT2lwdStnZytmOFVZYW1qV3l0MjNUbk5tWTZuaHd0cnpFd2tZb3dUSnU0V3VxMTFhU0FGVHRhYytDSHA4Nkh5ekFpSEw0TVFkUHVGNnp5VTJcL084cGl0aUNBMFZKcmpQdkI5YTUwT2hkSVBWU2hQbzBKOENPR0pMSUJ6RE8yNnAxVXBWb1hySG5aY2E0Y0lsREZURFBFc0tzSExKdVFudmxoNUhZYWI2OHRkcDNtbitva0NDZTVSaU81Z3MrY0JjQVNiZ0dZS0NSZGVTM0wiLCJtYWMiOiI1OGViMjIyYTc2ZDQyZWRmYzZlMzM1ODM5YTdiODdjOGUxZTE2NDdiODM2YmFkNGQ3ZWYzMTFlZjlmZDgxMjIxIn0=

             Quỷ Vương nghe xong, không giận mà còn cười, nhếch miệng cười to: “Ha ha ha... Một người bán đứng một lần, rất công bằng mà!”

Ads
';
Advertisement