Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Hoàng đế cũng không tức giận, chỉ vui vẻ nhìn nàng ta, trong lòng vô cùng bình tĩnh.  

             Khụ khụ khụ!  

             Đột nhiên, một tiếng ho khan kịch liệt vang lên, sắc mặt của Hoàng đế chợt trở nên tái nhợt. Người hầu thấy vậy, vội gọi người đưa một chén thuốc tới, khuyên nhủ: “Bệ hạ, ngài nên uống thuốc rồi!”  

             Hoàng đế hơi gật đầu, bước tới uống một mạch hết bát thuốc kia như thường. Nhưng lão ta vừa cảm thấy thân thể tốt lên một chút thì đã mở to mắt, nhịn không được mà hộc ra một ngụm máu loãng màu đen thẫm, khí đen ùn ùn xông lên mặt lão ta.  

             “Trong thuốc có độc!” Hoàng đế khẽ cắn môi, nghiến răng nghiến lợi thốt lên.  

             Tên mập sửng sốt, vội bước tới kiểm tra, Vĩnh Ninh cũng hoảng hốt, rốt cuộc không còn khó chịu như trước nữa, vội bước tới bên cạnh hoàng đế, nhìn thấy vết máu đen trên miệng lão ta thì nước mắt lưng tròng: “Phụ hoàng, ngài sao rồi, sao trong thuốc lại có độc chứ?”  

             Tên mập và Vĩnh Ninh đều tức giận nhìn về phía người hầu, nhưng tên người hầu này cũng tỏ vẻ hoảng loạn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sợ tới mức sắp tiểu ra quần!  

             Giết hoàng đế bằng thuốc độc, đây là tội chết, tịch thu tài sản cả nhà, sao lão ta không hoảng loạn cho được?  

             Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên: “Phụ hoàng, ngài cũng đã nhiều tuổi rồi, nên sớm thoái vị nhường hiền đi thôi. Hôm nay, xin ngài hãy quyết định đi!”  

             Thái tử ung dung đứng lên, hất tung lớp bụi không tồn tại trên người, nở nụ cười đắc thắng.  

             “Thì ra là ngươi!” Hoàng đế khẽ run run mi mắt, dường như cũng không hề bất ngờ, thản nhiên lên tiếng.  

             Chuyện đã tới nước này, thái tử cũng không phủ nhận nữa, cười tà ác nhìn phụ thân của chính mình, bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy, chính là do bản thái tử làm! Là bản điện hạ cho người lén bỏ đan độc cấp bảy – Bách Hoa Đoạt Mệnh Tán – vào thuốc mà ngày nào ngài cũng phải uống. Một khi trúng độc, không ai có thể giải được nữa!”  

             “Vì sao chứ, đại ca, vì sao huynh lại hạ độc hại phụ hoàng?” Vĩnh Ninh vừa khóc lóc vừa tức giận, tên mập cũng lạnh lùng nhìn hắn ta, không nói gì.  

             Thái tử khinh thường cười khẩy, bình tĩnh nói: “Vĩnh Ninh, phụ hoàng nói rất đúng, muội quả thật quá ngây thơ, việc này muội biết càng ít càng tốt!”  

             “Không, ta phải biết! Ta thật sự muốn nghe xem huynh có lý do gì mà lại làm ra hành vi hành thích vua, giết phụ thân như thế!” Vĩnh Ninh bất giác khẽ cắn môi, tức giận mắng.  

             Thái tử lạnh lùng nhìn nàng ta, cũng khinh thường bĩu môi, cười nhạo: “Được, muội muốn biết sự thật thì ta sẽ nói cho muội biết. Muội nói ta hành thích vua, giết phụ thân ư? Nhưng ta xem lão ta là phụ thân, lão ta có xem ta như con của lão ta hay không? Ta chẳng qua chỉ là một quân cờ trong tay lão ta mà thôi!”  

             “Huynh nói gì vậy, sao huynh có thể nói phụ hoàng như thế? Cho dù phụ hoàng có vì giang sơn của chính mình mà làm ra việc đáng khinh như dẫn ngoại binh vào nước, nhưng phụ hoàng đâu có mắc nợ huynh!” Vĩnh Ninh thét lên, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.  

             Thái tử khinh thường nhìn nàng ta, không nói gì mà chỉ quay đầu chỉ về phía hoàng đế đang bị khí độc tấn công, mặt mũi u ám, chất vấn: “Vậy muội hỏi lão ta xem, rốt cuộc lão ta đã từng làm chuyện như thế hay chưa?”  

             Vĩnh Ninh ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía hoàng đế, nhưng lão ta lại không lên tiếng, chỉ để lộ ra vẻ mặt khinh thường, nhìn chằm chằm vào thái tử, suy yếu buồn bã nói: “Ồ? Vậy thái tử, trẫm rốt cuộc đã làm chuyện gì để ngươi tức giận như thế?”  

             “Ngươi muốn ta tự mình nói ra, hay là lại muốn thử nghiệm độ sâu cạn của ta nữa đây?”  

             Thái tử bất giác nhướng mày, không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Nhưng cũng không sao, ta tự mình giải thích vậy. Thật ra ngươi phong cho ta làm thái tử giám quốc, lại căn bản không muốn giao giang sơn này vào tay ta. Ta chỉ là một tấm mộc che chắn cho lão Tam mà thôi!”  

             Thái tử chỉ tay vào tên mập, gầm lên, tên mập không khỏi kinh ngạc, thân thể to béo cũng nhịn không được mà giật giật, không nói nên lời, chỉ biết ngây dại tại chỗ.  

             Hoàng đế bình tĩnh, cũng không phủ nhận mà chỉ thản nhiên nói: “Tiếp tục đi!”  

             “Phụ hoàng, mọi người đều biết, cái vị trí thái tử này là một vị trí đáng ghen tị. Ngươi truyền ngôi thái tử cho ta sớm như vậy, vốn chỉ là để mọi người dồn hết lực chú ý vào ta mà thôi, để cho tên mập này có thể thuận lợi đạt được kinh nghiệm!”  

eyJpdiI6IlRBc2ZOUHlJUU1QODNXYlp6Mnl6ZVE9PSIsInZhbHVlIjoiRVhjbkk1a1VcLzZYTmdWYUhjNlg4d3RiR1NBbDZUUXhETGtjVnRjNDVaSW9zSWpramtsQWZaQnQ5cjhSNTAxWFdcL1VKV05yR3c1eTNhbmlmVWoyTHRITTFYWEtQeXR2anh1dG9FKzcrb0dRNldkYzRoNFBDeTZiSTBPWDRZR3c2WnJDUE5YYU9ncE9xTjBhZ1dNNTBqaUZ2WklOR2VXSW50WkJPMldLYWlOZXNGb0ljSWJYdTJMZW5ncm9JajF0T1NjRlRWM0F1cDhlbERkdUFjWjkzTG9VbnUzczZXb1NVR0NINDBIdTVhQWJQODhtRTNXTGJOazdLREN0ZWtUXC9NSHZmZlJaYWYrbngycCsrNjNNaVwvQTRmWGxnbzhMOUxJS2lYeU54KzVQUlM0QkpFbWkycWdIMnpEK25yNjNFdDhRVTdoeXFkcDZsZDZURmdJUW5tRDFDVVZIaFwvYWxXZmdQXC8zQzNaOGt5K2tMUk5qRXVZY0V3bWROMW1qcWtXWFM0K1h6Z1pWdDBcL1ljMUh2TTdSaSs1S1wvZGEwTDR2VVFXWlEyZzdoN0xhRTRnK1hjY3dETWp6RU1CTFk2bFJxMnBtMmhwVVM3QkRDbXFGSGIwQ3FwOU92aDFcL3pKNzd3aWFHMUlOWnp3M2FzM0xoNW10SkptODRpVVphbWptOGpkcTZ1SXRpWE9KVlNcLzBRdVFvVmROWXlGdjNKZFwvUzFhN0NUZzdcL1cxczNoeXpHelNYUVBSN0ZrV1pYazg0aEt2WEZiT3A5Y2g3ZCtpMDM1UXFjOTdYUXZjU0x5alM5V0RpWmxOb1BJNnJFQSt5aWViSGx6emVwVDhiVXF0UG9tQ1hoY1hGaGc5VEJyY09GQzlTamx5VjlEK3YxbnZkbWlKbmpiZm4yNFQ5UllEcFZWcXk3SHdEM2ZLdmNVNHROd09haXpXM3FRMW1yTVR0WE9Qb1wvcXhYQkhOYXgwaTdubHFBSUl1d0tMT1cyT2Jyb0s0WWw1Q3JaOWtSQXh3ZmpsTjFcL0xXdDNvMUxoWWFmcnJ2ZUZTVGtDZ1RlTnhDdktvc2JlUTFkZWRHcnlPdXBibVhJUDhwOUhza2ZPcGhlSVhHaW8ybldpTlFsQ1BLWTFsdUdEN05tWnIrV0FHVkFQWVA3RkRLTEFzcWZrMVA2RTBoakM4TEpQTlk0cnZ2Z1g3bVF3cHBxZmFnZ2l5RDNmeGxqOElzVnhVU2kwb05vU0ZPdGNDYTdDdkwzZTVkUFA4QmZTXC83V0doV1hzTDBFNnlUUW5DS1wvSU5KKzUxZzJiWEJCeTdvMGpaakNZdk05Y1JiaTBXeDB6UUV6empWYm5pSGxQdnBzcUNlQ3k2elNJUzVlVHJcL0ZOUXZ6NWlDTTlnQ1wvaG1ZdWhIZlh6M281WldyaFVIdmdXOWpGakNxM0dHQ3BhaWRiV1wvQ0JDRTd2bnl4VEdIc0tYZUJvUHdZRkc1ZnR5WG93MEladUp0Z2lCV0U4djEyQmxXa0pWTzV4dStXKzJteW5YdGErczU4aHF4ck1OZDNpU05vRExPZnEzTERvNnExMjBGVE11OFUwUnNMZWU0eHJXbWxROVVDZk5UeUFEODdcL2o1aXR5NGgrNEV1R2h4ZHJLXC9FdlhIZVYzQlwvSTZleDN5bWYycWV0WXRoU1dtdHlTNDBkSmRBRnM0RnZKaklodGpsbksxUndSaFMwRG4waUl5Y2I4NnNGbWs5QTVhTmllRU5XMENKMGVrbzRVSE9BblwveFFrYkx1aWs3TTI4c2xTTDNQUUs0TmhVamdJcURRVElGSThSOTZ0ZElkVGFaeVA4SjE1YVEzXC9XcFlTMFZFb2EyYVJcL0hTSFdCckhkOFBDODkyYWVZKzFNQjhiV2FyYUpaUGFWK2NNaDVMaGNPQUkzWTNDUmYyMkpCcG9hSGVKU1JRZU1YWGVwT2ZaU1JaZ0xjN010VWVGQk5zMlFnRU95dGN1Y2tWTWtyaGpvYVwvckl4TEc0Q240dWg2cG0wVExnSHJDNG5YOUhuS3I5QXE4cTlxamZxeFFYOGdXZzBSV1I1M2pNRHpSYno2TUFrRnBrOEtxaFNxSWJ1QWpUdFZrVU9QU0JzWUZRSHR1UDdUelJtQUpwUWN3VEs5XC9tZDNGSnRRbnQxN1R5QTA5YXZQK2IyMktpWHdScmY3Ymg1SmRabVM5aHRlWjFwVU95aFB3cTgxdGlRS01qZjFLSkYiLCJtYWMiOiI1ZWViOWU4ZGFmNjlmYWQyZmVhMDY1OTRhOTUyODZhNmRjZjE4NGEyNzJhMzk1OGI0MDNiZTQ4NTZmZGUxNDc5In0=
eyJpdiI6ImhiR1VYaERoSk9XbE1qRDNrSitlUnc9PSIsInZhbHVlIjoiUTd0akxUZW5uUnZ4bEw5aWd5WXB4WmZrRjNuQUpIbnR4dWVqaWp2OE9VbUNtUm1aWkNPclFvXC9NaDFWTE4wcm1peEpsRUpOY2VobDNwTTVYS29XOTh5QkpQdGVoMVQ1a2JSNHpGbzZYTThsS1ltXC9YanJrWElMZVM5TklxNkNxRmtyRzQrRER1M0ZxTVUwd0ZJQXBSaGJGd0RvbFRwYUh1Q25KSFBHd2NBdUZZNVRhc1pQWmloZVVEQTRqaXQ5cnd6Q2lteGliZzBKT2l0Q0NIcDNpdVBmNDFrb1E0eDJ2WTVJc1pWZW9zMlhMY3BvTmMrVVFCNFZWVkxJbzdVU2V1dTYrbFpFU0paVytjZUpPN3ZZZTB4REFVR0pRM3RlaEQ5VngyZXVQZmtoSVpISWtvWlA4ZzVQY2dcL0tqdDQ5R1wvUit1aUlBQm9ocGpmT3h4VlFmZms3UEpTTms3YWltMDVIaUxUOFVQOFBVXC9MK2xFXC90VzFaZlJWODlBKzVsd0hyaG5KbVBEaWYwUUt0R1Z4TUJQbHJnWTZwZUI1dnNhWmRKYndMRW5RbEpPXC9sUHVSSVRFNE1VKzk0bU5zR3FMaitreXhzZ0x3bEVGRGoySEp6enRLdEF6NkloQjMxMXg3OG1TdW5hSUxNd01hdmNHRWlDNnN2SHRONnFNVTdsdERoK291d1pTcGRhOHAxSWpWSFNnUkpJQ2daaXBOSU5Qc05wWjlYM2dvK2JvQUYxd2xQdjBqb1lMM05HSXNOWEpwQiIsIm1hYyI6ImQwYjY1ODJiYjM3NDI5NzU4NWMxNDcxYjJmYzc2MDZkMmY1NGUzZDdiZWJkODhmOWI4MDI0ZWZiMDQ3ZGJiMmMifQ==

             Nhưng hoàng đế lại mãi không lên tiếng, chỉ bình tĩnh nhìn thái tử như thế, không hề cử động…

Ads
';
Advertisement