Trong hoàng thành Đế Đô, đám người hầu bận rộn giăng đèn kết hoa, giống như có chuyện lớn gì đó sắp sửa xảy ra. Nhưng thực ra cũng không tính là lớn đến vậy, bởi vì mọi việc chỉ giới hạn trong hoàng thành, bước ra khỏi mặt tường thành này, cảnh vật lại trở nên lạnh lùng trong trẻo, an bình yên tĩnh.
Vào đêm, trăng treo giữa trời, đèn dầu trong thành dần được đốt lên, chỉ có bốn bóng người ngồi trên đại sảnh sáng trưng.
Người ngồi ở vị trí chủ tọa tất nhiên là hoàng đế đương triều. Người ngồi bên tay phải lão ta là thái tử. Tên mập ngồi bên trái lão ta, sau đó là công chúa Vĩnh Ninh.
Cứ như thế, chỉ có hai đời Vũ Văn gia tộc quây quần với nhau, bên cạnh có người hầu hầu hạ, không còn bất kì ai khác!
Hoàng đế tuổi cao ngẩng đầu liếc mắt nhìn ba đứa con của mình, để lộ ra vẻ ấm áp hiếm hoi trên mặt, khẽ cười thành tiếng: “Hôm nay là sinh nhật của trẫm, tuy quạnh quẽ hơn nhiều so với lần đại thọ trước, nhưng lại vui vẻ thanh tĩnh hơn rất nhiều. Người một nhà chúng ta cũng đã lâu không tụ họp đầy đủ như thế này rồi!”
“Phụ hoàng trăm công nghìn việc, vất vả vì chuyện nước, ít khi nhàn rỗi. Hôm nay có thể chung vui, chuyện trò việc nhà cùng nhi thần, quả thật là vinh hạnh của nhi thần!” Thái tử chậm rãi đứng lên, cúi người hành lễ, ca tụng.
Tên mập cũng vội vàng bắt kịp, cúi đầu chào từ xa. Chỉ có Vĩnh Ninh dường như còn tức giận trong lòng, hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi, không để ý đến lão ta.
Hoàng đế bất giác lắc đầu mỉm cười, nhìn về phía thái tử rồi nói: “Thái tử, trẫm biết ngươi tuân theo khuôn phép, nhưng hiện tại chỉ có người một nhà chúng ta, có thể miễn được lễ nghi cổ hủ này thì miễn đi!”
“Vâng, con xin nghe ý chỉ của phụ hoàng!” Thái tử lại cúi đầu, vẫn bài bản như trước. Tên mập trông mèo vẽ hổ, cũng cúi đầu theo.
Hoàng đế thấy vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài. Đây là quyền uy của hoàng đế, nhưng cũng là nỗi sầu của hoàng đế. Mặc dù là con ruột nhưng lúc đối mặt với lão ta vẫn nơm nớp lo sợ, không dám bước qua Lôi Trì nửa bước.
So ra thì nha đầu Vĩnh Ninh kia vẫn thẳng thắn hơn nhiều, hoàng đế cũng chỉ có thể cảm thấy bản thân là một người phụ thân trước mặt nàng ta mà thôi, có thể có quyền cho con cái làm nũng với mình.
Bởi vậy, hoàng đế mới cưng chiều nha đầu này như thế, bảo bọc nàng ta như một viên ngọc quý vậy, mặc dù nha đầu này bị lão ta chiều hư, thường chống đối lão ta, nhưng cũng không sao…
Hoàng đế khẽ cong miệng cười vui vẻ, nhìn về phía công chúa Vĩnh Ninh cười nói: “Vĩnh Ninh, con còn trách phụ hoàng sao, đã qua nửa năm rồi mà còn chưa nguôi giận sao?”
“Hừ, phụ hoàng dẫn ngoại binh vào nước, giết hại dân chúng Thiên Vũ, còn tổn hại đến khí phách, chẳng lẽ còn không sai sao?” Vĩnh Ninh bĩu môi, hừ ra tiếng.
Hoàng đế nhìn nha đầu này thật lâu, cũng không tức giận mà thản nhiên lên tiếng: “Vĩnh Ninh, trẫm không muốn để con nhiễm phải sự dơ bẩn của thế gian này, cho nên trẫm không muốn giải thích nhiều về một số việc. Nhưng trẫm muốn con hiểu rằng, trẫm làm như vậy đều là vì các con, vì tương lai của Vũ Văn gia tộc, khụ khụ khụ…”
Hoàng đế liên tục ho khan, Vĩnh Ninh lo lắng, quay đầu lén liếc nhìn một cái, nhưng vẫn khẽ cắn môi, kiên trì trụ vững, không chịu tha thứ cho phụ hoàng của mình.
Dường như hoàng đế nhìn ra được suy nghĩ trong lòng nàng ta, hiểu được trong lòng nha đầu kia vẫn quan tâm mình nhất, bèn nở một nụ cười vui mừng.
Sau đó, lão ta lại nhìn về đình viện rỗng tuếch phía trước, như muốn chỉ ra thứ gì mà nói: “Thái tử, Thông Nhi, còn nhớ rõ lần đại thọ trước của trẫm, cả triều văn võ lạy chầu bên ngoài kia náo nhiệt thế nào không? Vì sao hôm nay lại lạnh lùng an tĩnh như thế?”
Hai người sửng sốt, đều không lên tiếng, đây không phải là chuyện rõ như ban ngày rồi sao. Trải qua khoảng thời gian luân phiên đại chiến này, các thế lực lớn lần lượt rớt đài, bị tiêu diệt, sao còn có thể có nhiều người như trước được?
Nhưng nếu hoàng đế đã đưa ra câu hỏi này, nhất định là có ý nghĩa sâu xa khác!
“Phụ hoàng, bởi vì hiện tại chúng ta đều là tù binh của Khuyển Nhung ạ!” Thái tử nở một nụ cười tự tin, khom người bẩm báo: “Nếu chúng ta làm tiệc đại thọ lớn để chiêu đãi quần thần, vậy chẳng phải là đang nói với người trong thiên hạ rằng chúng ta là cùng một loại người với Khuyển Nhung hay sao? Hiện giờ chúng ta chỉ làm thọ yến cùng người trong nhà, tuy rằng có chút thiệt thòi cho phụ hoàng, nhưng đây cũng là vì phụ hoàng lấy đại cục làm trọng, suy nghĩ chu đáo!”
Hoàng đế nghe được lời ấy thì hơi trầm ngâm, mỉm cười gật đầu: “Thái tử, tâm tư của ngươi kín đáo, làm việc chu toàn, trẫm đúng là yên tâm, yên tâm rồi…”
Thái tử hơi giật giật lông mày, bất giác cảm thấy rùng mình, trái tim vô thức chùng xuống.
Lời ấy của hoàng đế tuy là khen ngợi, nhưng chắc chắn cũng là đang ngầm trào phúng. Tâm tư kín đáo, có khác gì lòng dạ thâm sâu đâu?
Làm việc chu toàn? Haha… chỉ có lũ nô tài mới làm việc chu toàn, chủ tử là người đưa ra mệnh lệnh, lời ấy của phụ hoàng rõ ràng là…
Nghĩ tới đây, thái tử bất giác khẽ cắn môi, trong mắt chợt lóe lên một tia sắc lạnh.
“Thông Nhi, con cảm thấy thế nào?” Hoàng đế lại nhìn về phía tên mập, lên tiếng hỏi.
Tên mập trầm ngâm một chút, vẻ mặt nghiêm túc, ôm quyền nói: “Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần cho rằng, hiện giờ tỏ ra lạnh lẽo an tĩnh như thế này chỉ là thời gian trước khi phụ hoàng dẹp sạch đám phản nghịch mà thôi! Nếu muốn khôi phục sinh khí, lấy lại phồn hoa thì phải chiêu mộ thiên hạ, đề bạt người tài, lấp đầy chỗ trống, mang lại hạnh phúc cho dân chúng, như vậy mới có thể tái lập lại sự hưng thịnh ngày xưa!”
Hoàng đế chợt sáng mắt lên, vừa lòng gật đầu, cười nói: “Thông Nhi, ánh mắt của con không tồi, tốt lắm, tốt lắm, haha…”
Hoàng đế khẽ cười một tiếng, chậm rãi đi về chỗ ngồi.
Thái tử vẫn cúi đầu, nhưng sắc mặt đã trở nên âm u đáng sợ.
Lúc này, thọ yến của hoàng đế mới chính thức bắt đầu, cũng như tiệc liên hoan của bao gia đình bình thường khác, phụ tử ba người hòa thuận vui vẻ, chỉ có Vĩnh Ninh vẫn ủ rũ uống rượu một mình, không muốn quan tâm đến người phụ hoàng bán nước này.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất