"Lời của trẫm còn chưa nói xong, trước tiên ngươi không nên vội vàng như vậy!"
Cười nhẹ lắc đầu, Hoàng Đế lạnh nhạt lên tiếng: "Thái Tử, ngươi thật sự ra tay rất tàn nhẫn, chọn thời cơ này cũng không tồi, không giống lão nhị lỗ mãng như vậy. Nhưng mà lòng dạ ngươi quá mức hẹp hỏi khó chứa cả thiên hạ, không xứng làm vua. Mà ánh mắt cũng có chút thiển cận. Giống như đề tài bàn luận trẫm vừa nói ra, ngươi chỉ lo trước mắt lại không để ý lâu dài, không có cái nhìn đại cục, không sánh được với lão tam!"
"Nói nhảm, nhi thần còn tưởng rằng người dựa vào tình hình thi cử, ai biết là quốc sách?" Bất giác trừng mắt một cái, Thái Tử tức giận cất tiếng.
Mỉm cười lấy lắc đầu, vẻ mặt Hoàng Đế khinh bỉ nói: "Đây chính là một điểm mà ngươi không xứng làm vua, vì lúc ngươi làm vua thì mình phải có sự phán đoán, sao có thể tùy ý đoán tâm tư của người khác? Hùa theo vua, sàm ngôn mị tục, chính là hình ảnh của nô tài không phải là hành động của đế vương. Nếu như ngươi là vua thì nên có chủ kiến của mình để người khác đoán, thế nhưng ngươi không có!"
"Đủ rồi, phụ hoàng, bây giờ người đã là nỏ mạnh hết đà, đừng có nói những lời nói khoe khoang giảo viện, mau giao giang sơn Thiên Vũ cho nhi thần!" Thái Tử mạnh mẽ vung tay, nổi giận lên tiếng.
Hoàng Đế cười lạnh, trong mắt lóe lên một tia sáng khiếp người: "Hừ hừ hừ... Thái Tử, ngươi không xứng ngồi lên cái bảo tọa này! Người đâu, hộ giá!"
Vừa dứt lời, vù vù vù tiếng xé gió lên, năm vị hộ vệ Thần Chiếu đồng thời xuất hiện, che chằn phía trước bọn người Hoàng Đế.
Thấy tình cảnh này, Thái Tử cũng không nóng nảy, ngược lại cười nhạo một tiếng nói: "Ha ha ha... Phụ hoàng, vì tiêu diệt một nhóm thế lực của Trác Uyên, người đã xuất hết sức chiến đấu. Phái tất cả Hộ Long Thần Vệ và Quỷ Ảnh Vệ ra ngoài, chỉ giữ lại tàn binh bại tướng kéo dài hơi tàn trong mấy cuộc chiến ác liệt thì không có ích lợi gì. Người đâu, bắt lấy bọn họ!"
Vù vù vù...
Lại có tiếng xé gió vang lên, sau lưng Thái Tử cũng xuất hiện mười mấy thân ảnh cường hãn, không thể nghi ngờ đều là cao thủ Thần Chiếu.
Kể từ đó bên này Thái Tử có mười người, bên kia Hoàng Đế chỉ có năm người đã lập tức phân cao thấp, rõ ràng Hoàng Đế rơi xuống vào thế hạ phong.
Nhưng mà không thấy lão ta bối rối chút nào, quát lạnh một tiếng: "Lên!"
Vừa dứt lời, những hộ vệ Thần Chiếu kia liền kiên trì xông tới, mà Thái Tử phất tay thì những cao thủ Thần Chiếu kia cũng lập tức bộc phát khí thế mãnh liệt xông lên!
Trong lúc nhất thời ở giữa toàn bộ hoàng đình, biến đổi bất ngờ, gió tanh mưa máu!
Mặc dù bên này người của Hoàng Đế đã từng là kẻ mạnh không sợ chết nhưng dù sao nhân số thiếu một nửa so với đối phương, cũng không phải cao thủ tuyệt thế gì, thế nhưng công phu liều mạng không đến một khắc đồng hồ thì đã rất nhanh xuống gió.
Thái Tử nhếch khóe miệng, giống như đã nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng trên mặt Hoàng Đế không có một chút sự kinh hoảng, vẻ mặt vẫn đạm nhiên như cũ.
"Thông Nhi, Vĩnh Ninh, phía sau hoàng tọa của trẫm có một mật đạo, chuyển động đầu rồng bên tay trái chỗ ngồi là có thể mở ra. Các con tranh thủ thời gian đi vào, bên trong ta sớm đã chuẩn bị xong ngọc tỉ truyền ngôi, các con mang nó đi tìm nguyên soái Thác Bạt bọn họ. Nghĩ đến chắc bây giờ bọn họ đã bắt được nhóm người Trác Uyên ở thành Phong Lâm, chắc đang trên đường khải hoàn hồi triều. Các con lấy danh nghĩa của vua bảo bọn họ giúp các con trở về vị trí cũ. Cam kết cho bọn họ một phần mười quốc thổ Thiên Vũ của ta, chỉ có ấn giám ngọc tỉ truyền ngôi mới có thể có hiệu lực, cho nên chắc chắn bọn họ sẽ giúp con!" Khí tức của Hoàng Đế đã yếu ớt nhưng vẫn kéo dài hơi thở tinh tế nói mật ngữ.
Cơ thể tên mập không kìm nén được run lên nhìn về phía Hoàng Đế, trong mắt có tia sáng dao động, tràn đầy vẻ phức tạp, thì thào lên tiếng: "Phụ hoàng, người..."
"Thời gian của phụ hoàng không nhiều, cuối cùng giúp con trừ khử được một chướng ngại vật, đi đi!" Khóe miệng nở nụ cười vui vẻ, Hoàng Đế khoan thai lên tiếng.
"Phụ hoàng!" Vĩnh Ninh hét lớn một tiếng, đã khóc đến nỗi nước mắt như mưa.
Thế nhưng tên mập nhìn ánh mắt tràn đầy từ ái của Hoàng Đế, trong lòng cảm thấy như bị dao đâm, do dự một lúc lâu cũng không động đậy. Mà lúc này, bên phía cao thủ của Hoàng Đế đã tổn thất hai người, mắt thấy đã không chống nổi.
Hoàng Đế thấy kì lạ nhìn hắn ta một chút, nghi ngờ nói: "Thông Nhi, vì sao còn không đi? Chắc hẳn con không phải người lề mề chập chạp như vậy!"
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng tên mập hít sâu, trong mắt lóe lên một tia sáng, bình tĩnh lên tiếng: "Phụ hoàng, chúng ta không cần đi. Bởi vì... Đại ca huynh ấy không thắng được con!"
Bất giác giật mình, Hoàng Đế nhìn tên mập thật kỹ nhưng không rõ ý của hắn ta.
Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng xé gió, một luồng kiếm mang màu trắng xẹt qua hư không, lóe lên rồi biến mất. Sau một khắc, thập đại cao thủ Thần Chiếu bên kia của Thái Tử, trong nháy mắt đầu một nơi thân một nẻo, máu chảy, từ từ té nhào trên mặt đất.
Đồng tử không kìm nén được co rụt lại, Thái Tử không khỏi giật nảy cả mình, tiếp đó giương mắt nhìn lên, nhìn về phía người tới, lại càng không kìm nén được hít sâu một hơi.
Chỉ thấy trên người người này mặc một màu trắng, áo khoác bồng bềnh, tiên phong đạo cốt, trong tay cầm một cái tiêu ngọc xanh biếc một màu xanh nhẹ nhàng, lại chính là một trong ngũ đại Hộ Long Thần Vệ của hoàng thất, không thể nghi ngờ là Tiêu Ngọc Kiếm Thần Phương Nhất Bái.
"Phương Nhất Bái? Ngươi...Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Ngươi hẳn được phụ hoàng phái đi hiệp trợ đại quân Khuyển Nhung mới đúng!" Vẻ mặt Thái Tử sợ hãi thán phục, không khỏi ừng ực nuốt ngụm nước bọt, sau đó hung hăng nhìn chằm chằm về phía Hoàng Đế nói: "Phụ hoàng, đây cũng là người sắp xếp?"
Thế nhưng Hoàng Đế cũng giống vậy vẻ mặt mờ mịt, không hiểu lên tiếng: "Phương tiên sinh, hẳn là trẫm không có triệu ngươi trở về!"
"Phụ hoàng, là con bảo lão ta trở về!"
"Thông Nhi, con thật sự là nhi tử ngoan của trẫm!" Bất giác khẽ cắn môi, Hoàng Đế liên tục lên tiếng, trong mắt dâng lên ánh nước óng ánh, không biết là kích động hay là phẫn nộ...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất