Có phần không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Hoàng Đế, tên Mập từ từ nghiêng đầu, thản nhiên nói: "Phụ hoàng không phải trước đây người từng nói rằng đã không làm thì thôi, mà đã làm thì giải quyết nhanh gọn..."
"Đúng thế, giải quyết nhanh gọn..." Thở dài, ánh mắt Hoàng Đế có phần ảm đạm. Dù lão ta rất vui khi thấy con mình trò giỏi hơn thầy thắng một ván vẻ vang thế này, nhưng khi chuyện này thật sự diễn ra trong lòng lão ta vẫn cảm thấy hiu quạnh.
Dẫu sao, trong những đứa con của mình, ai lão ta cũng tính kể chỉ tiêng tên Mập là chưa bao giờ.
Song chuyện này không phải là do Hoàng Đế đối xử đặc biệt với hắn ta, mà là trong những năm gần đây tiểu tử này trốn rất sâu, khiến Hoàng Đế không tóm được cái đuôi để tính kế hắn ta.
Không giống với hai vị Hoàng tử khác, Thái Tử thì dối trá tham lam, Nhị Hoàng Tử tính tình lỗ mãng nên dễ lợi dụng, chỉ có lão Tam là trốn rất sâu, rất cẩn thận!
Đến tận lúc này mới để lộ ra hàm răng sắc bén!
Đó là lý do vì sao khi Nhị Hoàng Tử ra tay lão ta vẫn có thể vui vẻ đối mặt, dù sao thì cũng là người làm phụ thân là lão ta ra tay với con mình trước. Nhưng khi đối mặt với ma chưởng* của lão Tam, trong lòng hắn ta lại không nhịn được mà cảm thấy bi thương!
*Ma chưởng (魔掌): Một phép ẩn dụ cho sự kiểm soát của một thế lực xấu xa hoặc một kẻ xấu.
"Nếu vậy thì lão Tam, con đã biết trước chuyện Thái Tử muốn ra tay hạ độc trẫm!" Hoàng Đế thở dài, sâu trong đôi mắt là sự hiu quạnh.
Cân nhắc một chút tên Mập gật nhẹ đầu: "Con sắp xếp mật thám bên người huynh ấy, chẳng qua chuyện này phụ hoàng người cũng biết mà? Với sự cẩn thận của phụ hoàng, chỉ cần người không muốn thì có ai có thể hạ độc người?"
Cái gì?
Câu này khiến Thái Tử và Vĩnh Ninh đồng thời bị chấn động, dùng ánh mắt không thể tin nổi quay sang nhìn.
Gật đầu gượng cười, Hoàng Đế thở dài một hơi, vui vẻ nói: "Đúng thế, trẫm cũng biết. Có điều trẫm càng hiểu, thân thể trẫm đã không còn khỏe mạnh như trước, đại nạn không còn xa nữa. Nếu chuyện này có thể khiến Thái Tử mang tội danh làm phản và giết vua thì sau này sẽ tốt hơn khi con ngồi lên vị trí này!"
Con ngươi không nhịn được co lại, Thái Tử bị những lời này làm cho tức đến vặn vẹo, dùng vẻ mặt oan ức nói: "Phụ hoàng, nhi thần cũng là nhi tử ruột thịt của người, tại sao người vì nó mà hãm hại con?"
"Không phải hãm hại mà là hướng dẫn, nếu con không lòng tham vô đáy thì sao sẽ dẫn đến kết quả ngày hôm nay đây?" Bĩu môi khinh thường, Hoàng Đế điềm nhiên nói: "Mọi chuyện đều có nguyên nhân và kết quả của nó. Thánh nhân có câu: Không có ham muốn nào là vĩnh viễn, nếu không có ham muốn thì sẽ chiến thắng*. Câu này nói thì đơn giản, thiên hạ có mấy ai có thể làm được đây?"
*bản gốc là 无欲则刚. Bên trên là những lời cô Baike nói.
Tên Mập gật nhẹ đầu, khom người hành lễ: "Nhi thần thụ giáo*!"
*Thụ giáo là từ ngữ thường được dùng khi xưa, mang tính kính trọng, thể hiện ai đó chịu sự dạy bảo.
"Không, là trẫm xin lĩnh giáo!" Từ từ lắc đầu, Hoàng Đế điềm nhiên nói: "Thực ra khi nãy chúng ta vừa nói chuyện, trẫm đã cho Thái Tử cơ hội cuối cùng. Nếu hắn có thể trả lời ổn thỏa thì chén thuốc kia chưa chắc trẫm đã uống. Đến lúc đó, con sẽ quyết định thế nào, Thông Nhi?"
Lông mày run lên, tên Mập suy nghĩ một chút rồi đôi mắt cứng lại, nói với giọng điệu kiên định: "Nhất tướng công thành vạn cốt khô*, nhi thần... sẽ không vì tình cảm mà khoan hồng!"
*Nhất tướng công thành vạn cốt khô: thể hiện những tai họa, thảm khốc mà chiến tranh đã gây ra cho nhân dân.
"Tốt, quả nhiên trẫm không hề chọn sai người, lúc cần mạnh tay thì nên mạnh tay, nhất kích tất sát*, đây là điều tiên quyết quyết định công lao và sự nghiệp sau này. Dù người thân thiết nhất đứng chắn trước mặt con, cũng không được nhẹ dạ, phải lao vào chèn ép đối phương, đây là con đường của bậc Đế Vương!" Hoàng Đế thỏa mãn gật đầu, vẻ khen ngợi ngập tràn trong đôi mắt lão ta.
*Nhất kích tất sát (一击必杀):một đòn kết liễu được đối thủ và chấm dứt tình huống.
Thái Tử tàn nhẫn cắn môi, không cam lòng chút nào.
Còn Vĩnh Ninh công chúa nhìn cảnh tượng đến này ngẩn ngơ, lắc đầu không muốn thừa nhận, gào thét điên cuồng: "Điên, điên rồi... Các ngươi đều là kẻ điên..."
Trên mặt nàng ta nước mắt giàn giụa lao ra ngoài Chính Điện, nhưng nàng ta không chạy được mấy bước đã lao "rầm" vào lồng ngực rộng lớn của ai đó, trước khi thân thể ngã xuống đất thì bất ngờ được một cánh tay cường tráng ôm lấy.
"Ôi, đã lâu không gặp mà tính tình hấp tấp của công chúa vẫn không thay đổi chút nào!"
Giọng nói quen thuộc truyền đến tai tất cả mọi người, lông mày ba người Hoàng Đế run rẩy, trong lòng cảm thấy chấn động ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Vĩnh Ninh cũng có phần ngập ngừng, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên nhìn về bóng dáng quen thuộc đang đứng trước mặt nàng ta. Gương mặt Trác Uyên tươi cười xấu xa nhanh chóng xuất hiện trong sự chú ý của mọi người.
"Trác... Trác Uyên, Trác Uyên, hu..."
Vĩnh Ninh nhìn thấy Trác Uyên thì bất chấp tất cả mà lao vào lòng hắn, ôm chặt hắn khóc lóc kể lể. Chuyện này khiến vị quản gia đứng đầu thiên hạ, Trác Uyên, sững sờ đứng đó không biết nên hành động thế nào.
Vân Sương đứng bên cạnh Trác Uyên nhìn tình cảnh này, trong lòng chẳng rõ tại sao lại có phần không thoải mái, nàng nhẹ nhàng kéo quần áo của Vĩnh Ninh, khuyên giải nàng ta: "Vĩnh Ninh, ngươi sao vậy?"
Vĩnh Ninh công chúa không trả lời, chỉ ôm chặt lấy hắn mà gào khóc, khóc không chịu nín.
Thiên Vũ Tứ Hổ nhìn thấy thế bất giác bĩu môi, sao hoa đào cứ cố tình bay về phía Nguyên soái vậy? So sánh thì Nguyên soái cũng chẳng soái* hơn chúng ta bao nhiêu đâu?
*Soái: Đẹp trai.
Chẳng lẽ bởi vì hắn là Nguyên soái, bên trong có một chữ soái nên nhận được sự yêu thích của nữ nhân.
*Chữ Nguyên soái (元帅) và soái (帅).
Lạc Minh Viễn chỉ có thể để tay lên trán, trợn mắt bất đắc dĩ. Ôi, may mắn lúc này vị tỷ tỷ thích ăn giấm kia của hắn không ở đây, không thì đã đi gây sự rồi.
Chỉ có mấy thân tín như là Lệ Kinh Thiên, Cừu Viêm Hải, do nhìn cảnh tượng này đến quen luôn rồi nên chỉ nhìn nhau cười thâm thúy.
Số đào hoa* của Trác quản gia quá mạnh, đi đến đâu cũng có người chạy đến, ha ha ha…
*Số đào hoa: chỉ người có duyên, có sức hấp dẫn, quyến rũ, và chiếm dược nhiều cảm tình – nhân duyên hơn so với người khác.
Không biết nàng ta định khóc đến lúc nào nữa, tay chân Trác Uyên luống cuống đến nỗi tay cũng không biết nên đặt ở đâu, cuối cùng trong lòng kiên quyết, thở dài, giơ tay chém xuống, tiếng va chạm vang lên, hắn dùng cán dao đánh nàng ta hôm mê.
Lần này thì những người xung quanh hắn nhanh chóng đờ ra như khúc gỗ!
ĐM!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất