Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Trong chốc lát mọi người đều cảm thấy bất lực, than thở trong lòng, hành động này của Trác quản gia đã quá qua loa lỗ mãng rồi. Không nói đến chuyện nàng ta là một cô nương chân yếu tay mềm, chỉ riêng thân phận Công chúa thì ngài đã không thể đối xử với nàng ta như vậy, đó là vô lễ.  

             Mấy tên Thiên Vũ Tứ Hổ thì lại khóc không ra nước mắt, im lặng hỏi trời xanh.  

             Tại sao tên nam nhân thô lỗ như vậy lại được nhiều nữ nhân ưa chuông, vậy mà chẳng có ai quân tâm đến mấy người Tứ Hổ bọn họ?   

             Khi Vân Sương đỡ lấy tỷ muội tốt của mình - Vĩnh Ninh Công chúa cũng hung hăng trừng mắt với Trác Uyên. Dù trong mắt ngập tràn oán giận, nhưng cũng không mở miệng nói chuyện, còn trong lòng nàng thì không thấy chán ghét như vậy, ngược lại lại cảm thấy vui vẻ vài phần.  

             Tối thiểu chuyện này thể hiện rằng Trác Uyên không hề có ý nghĩ kia với nàng ta!  

             Gọi một gã nội thị bị đoàn người hung ác này dọa run rẩy đến, để lão ta đỡ Công chúa trở về tẩm cung. Cuối cùng đoàn người Trác Uyên cũng bước chân vào Chính Điện.  

             Người đứng phía sau điều khiển tất cả, Đương kim Hoàng Thượng của Thiên Vũ, cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt bọn họ.  

             Thời điểm tính sổ đã đến rồi...  

             Đôi mắt Hoàng Đế lạnh lùng nhìn đoàn người Trác Uyên đang chầm chậm tiến vào chính điện, lão ta thở dài, dù khó tin nhưng vẫn phải nhắm mắt bất đắc dĩ: "Ôi, thua rồi, thua triệt để rồi..."  

             Đôi mắt tên Mập nhìn thấy Trác Uyên thì bắt đầu sáng lên, chẳng rõ hắn ta đang nghĩ gì nhưng cũng không mở lời.  

             "Ha ha ha.. Bệ hạ, chúng ta lại gặp nhau rồi!" Bất giác mỉm cười, Trác Uyên đứng trước mặt lão ta với khuôn mặt vui vẻ, nhìn thấy những luồng khói đen trên mặt lão ta, dễ nhận ra đây là dáng vẻ độc khí xâm nhập nội tạng, tự nhiên nói đùa như thật: "Sao vậy, trong nhà bệ hạ có tranh chấp gì sao?"  

             Phì!  

             Bất giác tất cả mọi người đang đứng phía sau lưng hắn đều bịt miệng cười khẽ. Đã lấy mạng của nhau rồi, nếu tranh chấp trong nhà mà như vậy thì thế nào mới nhà tan cửa nát?  

             Không để tâm đến trò đùa độc ác của hắn, mắt Hoàng Đế nhìn Trác Uyên chăm chú đến không buồn chớp mắt, rất lâu sau mới mở lời bất đắc dĩ: "Các ngươi đến được đây tức là đã đánh bại Thác Bạt Thiết Sơn rồi, Hộ Long Thần Vệ và Quỷ Ảnh Vệ cũng không trở về được, đúng không!"  

             "Đây là chuyện hiển nhiên mà, Trác Uyên ta đã bao giờ hạ thủ lưu tình* đâu?"  

             *Hạ thủ lưu tình (候留过手): vì tình nghĩa mà nhẹ tay khi hành quyết (hạ thủ).  

             Lông mày run rẩy, dù trong lòng Hoàng Đế đã sớm dự đoán được kết quả này, nhưng khi nghe được câu trả lời khẳng định của Trác Uyên thì trong lòng lão ta vẫn cảm thấy sôi trào. Nhắm mắt bất đắc dĩ, lão ta thở dài, hơi thở đã yếu đi rất nhiều.  

             Sau đó một lúc lâu Hoàng Đế mới giương mắt lên, trên khuôn mặt ngập tràn nghi vấn: "Nhưng mà Trác Uyên, trẫm nắm rõ như lòng bàn tay thực lực của Lạc gia các ngươi. Lẽ ra ngươi không có khả năng xoay người, sao có thể..."  

             "Ha ha ha... Vậy thì chỉ có thể trách bệ hạ ngươi không hiểu ta!" Bất giác cười nhẹ, Trác Uyên quay đầu lại nhìn những người còn lại, tất cả mọi người đều đồng loạt cười to.  

             Đúng thế, Hoàng Đế hiểu rõ ràng rằng với thế lực trước đây của Lạc gia thì không thể tạo nên con sóng to nào cả.  

             Nhưng có ai nghĩ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn Trác Uyên đã luyện ra một Quân đoàn Khôi lỗi để ứng phó với trăm vạn tinh binh của Thác Bạt Thiết Sơn, nhờ Khô lâu Ngũ lão đến từ Ma Sách Tông đối phó với Tam Trưởng lão Ngự Thú Tông của Khuyển Nhung!  

             Chỉ tính riêng hai thế lực này đã đủ để xoay chuyển Càn khôn, đây là chuyện Hoàng Đế có nghĩ bao nhiêu đi nữa cũng không thể tưởng tượng được. Đặc biệt là chuyện Trác Uyên và Ma Sách Tông có liên hệ!  

             Nếu Hoàng Đế biết trước những chuyện này thì lão ta sẽ không dám tùy tiện ra tay, thậm chí có thể hủy bỏ mọi kế hoạch.  

             Đáng tiếc là lão ta không biết, cứ nghĩ mình đã nắm chắc mọi chuyện, bày mưu nghĩ kế, khăng khăng cố chấp mới dẫn đến sự thất bại thảm hại hôm nay.  

             Những người lúc này đang đứng bên cạnh Trác Uyên hiển nhiên hiểu rõ mọi chuyện, bất giác mọi người đều treo lên khuôn mặt của kẻ thắng, cười khẩy nhìn Hoàng Đế...  

             Trong lòng đã hiểu rõ mọi chuyện, dù lão ta vẫn chưa biết rõ chiêu trò trong đó nhưng lại khá minh mẫn, chắc chắn Trác Uyên đã làm ra chuyện lớn đến mức lão ta không thể tưởng tượng được mới có thể thay đổi vận số, chuyển bại thành thắng.  

             Mà điều kiện tiên quyết để làm được việc này là nắm rõ tình thế mới có thể thành công.  

eyJpdiI6Ikc2ekp2ajEwZjJ0amJJWFpxWE5HN3c9PSIsInZhbHVlIjoiMXZMRWVcL1wvQitkTjdIb3ZleWNUSzlHcVlRaU1UVzJOZ01CNm1TTEJNbjY4Y25MS2lLY3pKaG1XVmRMNjU2eWJYd3dNMCswV25oWXFnejg0OVJLTEZldEdFSmZzYUlONkxCM1MzYUVmcDkrUUpoUFFrc2tIbzg4a3dHNVZlbzJLMmNlNXRsWnlyWUc5VmNIcVM4aUZHSEM1ODZ6NXU1WE5OanFBSnRvSUd2aGIycGhJTzh0UHRLVmFtWm45bllLclppdFJtVjlNV2l0WndRbFVGOGRTTWVxZ1RZc0RYWVwvb2pQQU1Cb0RBd29GMUVSWVRGTkhMUXNYRGl2bE9vaVRHbHJGVXVHaDFIMVpEaUYzNTRVQmU1YWNac2NNZElVOWZcL0x0MTBYcWhIZThZd2pwaHpGTnl0ZldLTVNscXE3OG5pY25aa241Wmc0M1FieThMbUZuNVJuOEN2WDRyM3VPZjBoZWU1MGxZajdzb2xuWjFJQm9pVU83WDhUK3orUTkzVk9sTUZwd3lhNzFxbmlZUm9ETWZtaWt4dmVcL2U0enZoUE52SWRcL0p3dXFROUhNTTJzVjBRYVR3eHNyWVI1SW1vRmVoTFViMGRnUCtGZ0NEWVdXY01JRUhKMHlTZ2ZteXhLbUJuaUo0Vm1zamlcLzN5OFBGbWd3UlY0V1ZXVHRVRXRtWnFBN3FoaTlJc3duMXNRS0RMV2JSZWJ1WVdPU0xGV1lEXC83blVBckNKamlNVHpnQ0RQcnFCRjBUUzE2MmF6NTR2Z2I5VGcrYktPazlTMjJJVWhrWTA5XC9KWFdueCtEQTVZcmFXblZFQmh3cmM5YXBRbHFuNnlvd29OejByUnN2V1BTVldXXC9Sd1BFTGxWM2sydjRTTTRXekFEWmVRK21sTFVFcEV4T2huVjUzb0J4cnF4dlBqbkpnSkJnbmVmTzhrTXlnR1FNVHdoc3RqcEdMTEhcL0N2TFwvK1llbmV4U0srV1JlUVEyeUtzSmJyNTJLTkRIY1BPTEdEazhrMFZrM1hzSU5MOUh3YW9VZ2VcLytVXC8rd2w3VXU5ZlRXZUNqM2ZyaThndUg1MkZ4TTkwPSIsIm1hYyI6IjQ2NGQ0NTE1OTVjYTllZGEyNzFiZWYxOWI1MjFhYzFjMTIwNGRmNzY1ZWE2ODFlMTRkYTU1MzFmNjljNTk5ZjAifQ==
eyJpdiI6IjJOR3lrSEFUekFQSDFXRHl6Nlg4QlE9PSIsInZhbHVlIjoiWE9QRGtaMEJzWEhVU2JwTCs5ODQrblZ2eW1xcDJnZzNrMGVKbWV0YVwveHlEdm5BUm1ZS3hcL08wQzhCZEdxRkl2K2daNEx5alY1RHhcL3BRdWtTNE0yOUlwSXI0WlRlQkh4TUdIeWJVdDc0UjVCOU15d0hLM1VOU2x5K09lWExvMCtxT2w0bTRtV0NubzRKNHZWUExERThWckxPWVJjUTFcL21WQmQ2TjZyWGJCMnNyUVVxcWo4Tk1ySHUxQ096a21cL2NjRTZNVmZLcjVPbHpQNE1zdE9ZWnJUUE5YU3BjcEV0SU05bkg5RXIzS2g1Tlk4d1wvVGF1M2M5RzNzWUFpM2ZsWnh1TDlsdHlhcXlXMHdBTlJhTGE0a2ozS2ZIOHZLZjVBcEg5TnlDMDU0RE1kXC9FMG0xd0I2OU9GZER4OG5ZdU5qOVZKYXdnUmw0QnZHVmZsUytsVkRKTFwvVG9iOVNoN2RHZWgwa2pCSDdrdmxONFJaWXB3WDNZRDNFdG05TkdhamhENTE1OFVsKytzSUVrUUh2UEVDSExJWFBCU0IxNGxNUFZkU2pxK3BHZE0xUVNxS2VMUkZHUDNNTUdlSnhlc0tCNUFlOTRCSmR0cFc0N2xSVVRjRUY4UnlxQk5iUUdhdE1DYU9UN2ZXVnVzMldRSVZsaDZzSTAwdE5Idk1OdjVENm0wUWp2ZTlob1dBUkdmV2syRHBkTFhFUUhRU3h6bFp3c2ZvS0lJTGZrWDd1ZXQ1M04xamZaMzVMWjBoMnhqbnZaOCtHT2RkNnk2bExSNlVPZ0xQbk1abGdkc1N0aU5aSVY4QWxTR0w2R2QrVmFLOWtMOFN3Q0dBTlpnQlNBQlZcLzl5TjJOVVNLT09PcnN3MmhtTEJLNVpmK0w1Z1N6cVhHOEJ1bkxQSWY3WjgyWjRxTTFBK2x5Rk81S3h3ZHBRbjYwR2dDcXlnMjlodUU0TDNPcGpLeFV3VThJR081dlpTODJZWlNOMU9Da3BcL1I4eFFkTXFVOW5paWdxamxwYWtcL283RExyTURxaVg2a2pXT1oyN1hyNkRrbndpYTJvNjRHTmsrSTlGK3VYcnBZVTF3ZURGWlQ5Tk9SbW5vQjVnakIxN25Xa3RRRVEzQjhSZlJoUEtmVnAzOGJ5NTg4bk4xazc4bE5RQ1ZcL0xBUkRTdlBxMjd4WFIrY2ZtY0ZvTllqXC9QYnM3ZlIxMVNwRXBZS3pRMmJFSFM1UT09IiwibWFjIjoiZDcyMTEzZTYwZmUzODlkODFiNmQzZGM0YzI2MDdlZjdjMTg4NTJiZDhlZjE5MjNmYTA2ZWYyODk2ZmU0MjA0YyJ9

             Nghe thấy hắn nói thế hai má Vân Sương không chịu khống chế đỏ lên, chẳng rõ nàng đã nghĩ đến điều gì...

Ads
';
Advertisement