Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

"Có lẽ Thiên Mệnh Chi Đồng của Tế Tự Phủ chỉ xem được xu hướng của số mệnh mà không thể xem xét tỉ mỉ. Điểm này trẫm đã biết. Từ trong hiện tượng thiên văn chắc chắn không thể nhìn thấy chuyện giữa trẫm và Khuyển Nhung."  

             Ánh mắt Hoàng Đế híp lại liếc nhìn Vân Sương rồi lại chậm rãi lắc đầu không nói rõ đúng sai.  

             Gật đầu hiểu rõ, Trác Uyên vô cùng đồng ý nói: “Đúng vậy, quả thực Sương Nhi không biết chân tướng câu chuyện. Nàng chỉ biết số mệnh của một người là yếu hay là mạnh, là sắp tử vong hay sắp giàu sang phú quý, chỉ thế mà thôi. Chỉ có điều như vậy cũng đủ rồi!"  

             Khóe miệng vẽ lên độ cong tự tin, Trác Uyên thản nhiên lên tiếng nói tiếp: "Lúc trước khi Sứ đoàn Khuyển Nhung nhập Đế đô, khí thế của Khuyển Nhung thịnh vượng là điều đương nhiên vì bọn họ vốn đến đây để lấy được lợi ích. Khí thế của Đế Vương Môn và Gia Cát Ngọc Long cũng tăng theo là điều hiển nhiên. Có lẽ bọn họ vốn đã có mối liên hệ với Khuyển Nhung hoặc hành động của Khuyển Nhung mang đến lợi ích cho bọn họ. Và trong khoảng thời gian đó số mệnh của Lạc gia liên tục hạ xuống. Chuyện này cũng là hợp tình hợp lý, mặc dù hành động của Khuyển Nhung không trực tiếp nhằm vào Lạc gia nhưng lại gây nên loạn lạc, căn cơ của Lạc gia còn yếu nên chịu ảnh hưởng là chuyện bình thường! Nhưng..."  

             Song khi câu chuyện sắp chuyển hướng thì đôi mắt Trác Uyên đã nhìn chằm chằm vào Hoàng Đế, khóe miệng lóe lên nụ cười xấu xa, điềm nhiên cất lời: "Sao chuyện người Khuyển Nhung đến cũng khiến số mệnh của bệ hạ cũng tăng theo, lại còn là bên có số mệnh tăng cao nhất trong bốn bên vậy? Chuyện này khiến người ta cảm thấy rất khó giải thích. Dẫu sao Thiên Vũ và Khuyển Nhung là địch, người Khuyển Nhung đến sao lại giúp số mệnh của bệ hạ tăng lên? Chuyện hợp tác giữa bệ hạ và Khuyển Nhung là điều ta hoàn toàn không dám nghĩ đến. Chung quy đây là điều cấm kỵ, kể cả là Hoàng thất đi nữa, nếu mang tai tiếng như vậy cũng không có tư cách tiếp tục nắm giữ Thiên Vũ."  

             "Vì nguyên nhân này nên ta đã để Sương Nhi xem đi xem lại nhiều lần, nhưng tình hình vẫn không có gì thay đổi. Vậy, sau khi loại bỏ các trường hợp không có khả năng thì chỉ còn lại đáp án đúng, dù có không hợp lý đi chăng nữa thì cũng là sự thật! Bệ hạ thật sự đã phạm phải sai lầm to lớn nhất thiên hạ là hợp tác với kẻ thù Khuyển Nhung. Thế nên từ lúc đó ta đã bắt đầu bố trí mọi chuyện, để mấy người Lệ lão che dấu binh lính trong hang động chuẩn bị đối đầu tập kích đại quân Khuyển Nhung..."  

             Nói đến đây Trác Uyên không nói nữa. Đôi mắt Hoàng Đến nhìn hắn chăm chú một lúc lâu rồi gật đầu khen ngợi: "Ngươi rất thông minh, Trác Uyên, nhận được sự tương trợ của Thánh nữ thì thành tựu thế này là điều hợp lý!"  

             "Bệ hạ nói sai rồi, thật ra bệ hạ mới thực sự là người thông minh nhất, nhưng ngươi cứ khăng khăng làm theo ý bản thân nên đã đẩy mọi người rời xa mình. Mấy người Vân Huyền Cơ, Độc Cô Chiến Thiên, Gia Cát Ngọc Long đều như nhau!" Trác Uyên vuốt cằm cười nhẹ.  

             Vân Sương nghe thấy thì giật mình sửng sốt, nhìn Trác Uyên nói: "Ngươi.. Ngươi nói gì, gia gia của ta..."  

             "Sương Nhi, ta biết ngươi vẫn canh cánh cái chết của Vân lão trong lòng, trước đây ta nói sẽ báo thù thay ngươi nhưng khi đó thời cơ chưa đến. Hôm nay trước mặt mọi người ta sẽ tự tay báo thù cho ngươi!"  

             Trác Uyên điềm nhiên gật đầu rồi nhìn Hoàng Đế nói: "Ta nói thế có đúng không bệ hạ, trước đây chính ngươi đã sai người giết chết Vân Huyền Cơ!"  

             "Cái gì?"  

             Vân Sương giật mình, dùng ánh mắt khó tin nhìn bóng người đang ngày càng nhụt chí kia, đôi mắt đỏ ửng: "Là ngươi?"  

             Hoàng Đế không chỉ không phủ nhận mà còn gật đầu giải thích: "Đại Tế ti là trọng thần phò tá trẫm, mọi chuyện trẫm đều cúi người xin chỉ bảo cho nên lão biết rất nhiều chuyện. Sau cùng thì lão cũng phát hiện ra và vô cùng phản đối kế hoạch của trẫm. Đến nỗi còn làm ra chuyện đi nương nhờ Trác Uyên phản bội trẫm, dù sao đi nữa trẫm cũng không thể chấp nhận được!"  

             "Vân gia luôn coi cứu vớt người trong thiên hạ là nhiệm vụ của mình. Năm đó khi thành lập Thiên Vũ, người Vân gia đi theo Thái tổ xuống núi thành lập quốc gia có lẽ cũng muốn tạo phúc cho người dân. Chẳng qua lần này bệ hạ vì suy nghĩ tư lợi mà muốn để ngoại binh xâm nhập biên giới, trăm họ Thiên Vũ lầm than dưới guốc sắt chân ngựa Khuyển Nhung là điều mà Vân Huyền Cơ Đại nhân không hề muốn nhìn thấy. Không còn đường nào để đi nên lão chỉ có thể lựa chọn xin ta giúp đỡ, muốn thay đổi kết quả này!"  

             Trác Uyên hít sâu rồi thở dài nói: "May mắn không làm nhục mệnh, cuối cùng thì tại hạ cũng gặm được khúc xương cứng Khuyển Nhung."  

             Nghe những lời này Hoàng Đế cười đau khổ, vẻ mặt tiếc nuối rõ ràng.  

             Đại quân Khuyển Nhung là thế lực mạnh nhất mà lão ta có thể mượn sức mạnh, đến cả đội quân này cũng bị đánh bại thì quả là trời không như ý!  

             Vân Sương đã lau sạch sẽ nước mắt ở hai bên khóe mắt, hai tay nàng nắm chặt, toàn bộ cơ thể không ngừng tỏa ra sát khí. E rằng trong giây tiếp theo sẽ ra tay giết người.  

             Độc Cô Phong thấy nàng như vậy đã nhanh chóng khom người ôm quyền nói: "Sương Nhi cô nương bớt giận, người có cừu oán với tên Hoàng Đế này không chỉ có một mình cô nương. Tại hạ cũng có chút thắc mắc muốn hỏi, đợi mọi chuyện rõ ràng Sương Nhi cô nương lại ra tay cũng không muộn!"  

             Vân Sương trầm ngâm một lúc rồi gật nhẹ đầu, tạm thời đè xuống sự phẫn nộ trong lòng.  

             Độc Cô Phong cảm kích nhìn nàng rồi quay sang nhìn Hoàng Đế, lạnh lùng nói: "Bệ hạ, tại hạ cũng có một chuyện thắc mắc muốn xin lời giải thích. Tại sao đại quân Khuyển Nhung với hàng triệu người có thể âm thầm vượt qua biên giới thâm nhập vùng trung tâm Thiên Vũ rồi tiến hành mai phục. Bằng vào thế lực của Độc Cô đại quân, muốn che dấu hai mắt chúng ta đi vào nơi này là điều không có khả năng!"  

             "Ha ha ha... Đương nhiên là thế, dù là lão quỷ Gia Cát Ngọc Long có phí hết tâm tư cũng chỉ thể lén lút đưa được mười vạn người vào. Dù trẫm là Thiên tử, cũng không thể giở trò dưới con mắt của hai vị Quốc Trụ."  

             Gật đầu cười, bất ngờ Hoàng Đế ngẩng đầu nói với Trác Uyên: "Không phải ngươi rất thông minh sao Trác Uyên, ngươi đoán thử xem?"  

             Hơi híp mắt, Trác Uyên suy ngẫm một lúc thì cười thành tiếng rồi bình tĩnh nói ra năm chữ: "Ngũ hành Trấn Quốc thạch!"  

             Mí mắt nảy lên, vẻ kinh ngạc hiện lên trong đôi mắt hấp hối của Hoàng Đế.  

             Độc Cô Phong kinh ngạc đến hét lên: "Cái gì, là Trấn Quốc thạch được sử dụng trong Bách Gia Tranh Minh?"  

eyJpdiI6IlpHNnUxaFdibjlWREZtZFlUUXFLd0E9PSIsInZhbHVlIjoiTU5aRG1TSWZlR3h3UUlLVzV3STROdGxYMjF2XC9sUmdtbFQ1TlJzR29VZXM1cm5JWHVDU0prYVBcL2xIYWtPYjVia0pnUFZzYURVcXhvYldnMTA5VnI5eW1xOG1qRFFLdTlxek9WSW1aTTVoRFFBbWdFam40M0t2RnJkQzZmcXJ3aEdzUExTNnFXbGlrT1prcEVCVG1NeHhVdnlWM2VnSFJibUhNaEZWbDA4THg5Q3VPazFXZWVjUFFjcFJXU0d6OEkwVW9udFEwcnV6OGlVRDROXC9cL1hRbGRKSlhVYkRhcmszNmY4dE5Id1wvTTdhcWNWeDFWM1JmT0xSdmdybTJUS2RwcjNOb3NkcDRMQjNGVDJ0QlRvbWVGcWllS3BnVENMTDhhdEVReTg4XC9pVGdqbDNURDBLQVRIR01UYTg5SUJoSzZodFIrUkRRV2VFZ1RmdE9Zcmh1RW9qNFV6c1RtV2czZmQ5YUI2RWV2TVUrU25wWjhtcVZ3OUZHMElpK3hnVElcL3Z4SlNiUkVySlpwbXVOR0JxcjNoVWNLSXNvWlNzK1JlYlJmZWtoSVVmS0tUZ0FDXC93YzhLaU1ISG5LTzEyVGlvQld3VTIyd3l5T2t3UDlGK1hUb1BBMGR2Ymw2UEJZd0FLY3c4bzFMTlJIN05PaDhjQUtjYkpadGlVcDVEYkV2b2lvYTNjekFNU3hRT2pFbXN5NHdaXC9kMENpTjJPRmRhOHdOOHRsYzZ6VGJxNVVKYTFUNXNmXC9yWnNEWEJFU1lpWVpNdzJzQnpkVVE2NGo5b1Zha1FcLytTN281em9DK3J2U1wvVUZGNVpNMm5YUkVkaHVvZDhUakM1bHd1MG9MbDlOejVOR0hpQ1U0QkdEekQ4b3YyTnppbDBiY0lQa2RoXC85R1wvazNnNEl4SFNtTHR4T1pvcWhpTVJxeGFkVGcxOWJPVHpCb2p6dkIrRDdJTVVcLzNBRjhyT25KK0ExUmFVK0NyVmV4NDJDOXE3TmRDS1VEc1Fwa3VvXC9UZVwvcnQwTGVlRWl4N2dCTUhcL3ExK1I5QTlhUFlCMzk3aGRCd2FlY2c5SlJpQUhhcnVFVVRTbzRTUmhTcTlsK0hnQzBiMTVEeU5WQldBU0g1WjdLVFpCaG9nbDMzVGVuUXZGVFlxcU9CcTRiaHZ3YVFXSjZUK1R0Z3pkYisyXC8xbXpRQXJnV1BFNU5HQlhcL2ZrTFQwNlllK2lhUVdYZFwvSVprZHBpc1YwVjNaOGsxVERtTGRNcnlvNVZZMFZxWmFtTEpDR1wvRlg3RmdqTUhvVFJ4dG5BaElnV1Erc0Y1bUd0T2VWQXhtZmd5clZaZ1BuMHpPU0VwUDkrSmhKUUlQQ2pBMGVJSzl4TG9wWG81MXJNMlVhTzc4QVd3VUxGNHRFeWtqenJwaTF5dGpCWThsbW5qb2NVNEJQT0wyUFlsb0JGMmUwRWRodlAyM0Z6RVZadGgwUDdDZnBZVzVKWFZKMmRDaU9XMld3dDBJbU1XNnNMV09QRVlFajQ0QXBGODhoYkdlVlJRSGdpMHFCdDFHTjVDd2hQXC92cDRDNWVJbHhnaWg0M0s5MlBYU2tzZTRqVWZUY001OWtiQW1ScmVJSG10WXc2M0piczZHWXV1THVIWGlVODBFV1NNSHlvaVhkV3V0eXY5RlRoTUd5TVlQbUxIQllycU9LUGQxcjkwK09FSEFma3VWakhcL3FQQWRvNXRSWjJ6b2FPUzhiUzRDSEEwOGJlM0tvaU9COHYwYmQwRUdBK0ZTMHVibFpiQ0RXN1Ira1JHZ0R5ODVGdU5jeUpLcGZ1aXU1NHY2eWlVQmVlQWpMS0pvR0hZS0RFSkM2UWJFdDA1SWFyNlI1SGdhalpzMFNuazVjdHIzOURpY09ZeUhHMndhV3Y4S0twbGhXMFQzaWxONGMrWDY1ZHUwYnRlVkFGTVU1YTZKZCtSdGJWdmx1blNzdHJZZ3pCTnMiLCJtYWMiOiJjM2U2MzQ3ODBjNTQ2ZjZlNGNiNzdmYzY1M2FhYWU2M2ExYjY4ZWM3YzJhMzQ5MzUxYzFjOTI1ZWM2MzZkYmQ2In0=
eyJpdiI6IlE3YitKN3I3d1BVWHpnV29WUUEzdUE9PSIsInZhbHVlIjoiZzNSZGVzdjNLTUl1czROQW5WUmFYSTVaM3Uyb2xsS05xZFR4SCs1UUZLXC9cL2N4V3YwbFYyVytIZ0ZCUTVNZUpkU002RGdJTHEwUmtcL21wOW5iR1hzZCs0NTBldHBDWkZzZVg3WUxHQWVUNkdjNnhmQWhaeml4b1Rkb3pxZEZIVk5NWnc2a0JrXC8yVGNnUkVKVnVGaHdyM28zY2p0Q2N6Y0VEZmJYVXBlcjZmMnhHbFwvRGxiR0ZaK0E1RXlCa0l5OEMrQzJuKzRDeDcyNmpyVWgrVDlYYldxanV5bDV5TW53MVh3MHBRbDhhdXRMVEFGUjhURTA1Rk5CdVJOQXdkd1RITHZVaXVEcGtOS0syRjJXaHdLNUpPYVQ0dDBZdGhKQlwvbmpTSmlZZU9rb3c0K0J1NnJvQ3BhMWMwVjYxZTI5WlJuVGNHYjVoR05HNUY2MTZjeko2Q1NGQWl6c0FBbEJkbU5WZ1A1dVVGbVo0MUpzdGJCMEJabkhQN2Zld3kwcE5EY1ZMelI5T2hkc0F2elk2Mmh6cTVUWmxHRUg4RTFrSFpoUWRiaVwvTmw3TmtxSGdsZUZMeXdoOUFad2VaWWxudlFkSElCbmpBeDE4OWljRkZDMzdFdFp5QXdUcktwcXplWGlyMk5HeTdKNTdxT014XC85S3dIdFQ1M0wxRVVQekU5aElVOUVYNHJEemJOVHZySnhuakFrMTAra0szVTVJUkVCdzJTcFEzR2hQbURsQTJ4cmpJcGh3b1hHNCt1Wlh2NGVTRTkzZGpST3JCRlJ4VVwvREdTeVZveUs3WXhnR1F4cVhoRlwvZEQ2cWhkZGpJWkYxc0FcL0NtNzZRUFRGTjY5ODZiZU00UlFPMFJNNU9rMWFPa1wvWnZZOTZRV1Y0OFJIa21EZmZveG5BQ1FSZHI1clhQRFV0YStvZ1BzXC9KWnlHZkJUVVBKK2l6dU9SMk1PUkVyczhkRGNEVTNieW5TRmdlTENNUTZwWm9cL203Z2Q1ZmRRZURBYis3V05cL2tMNjFJdzhLMHJoVTc0MnpDR2ZWQjVEVjJzMHVaK25sN285cFVwMnk0aW5ia3pBRHRxSUNWOTZYVFd3MldyNW94Mis1TzVVcCIsIm1hYyI6IjQ5ODU5NWFlNWYxYWU4NTVmNjljNDM1ZWQ4Y2YxZjcxNjA5MWQ1MWViZTRjMWZhMDdmYjY2MTA2YmFlYTg2NTcifQ==

             Im lặng trong chốc lát rồi Phương Nhất Bái gật nhẹ đầu, điềm nhiên nói: "Một chút cũng không sai!"

Ads
';
Advertisement