Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Khụ khụ khụ...  

             Một cơn ho kịch liệt bất ngờ làm Hoàng Đế ho ra mấy ngụm máu màu đen sẫm, sau đó lão ta ngẩng đầu nhìn Trác Uyên rồi nói với âm thanh yếu ớt: "Trác Uyên, ngươi là người thông minh, nên biết rằng dù chọn một Hoàng Đế làm con rối thì cũng nên chọn một người tốt. Lòng dạ Thái Tử hẹp hòi, không sớm thì muộn cũng sẽ phạm vào chuyện rắc rối lớn dẫn gây phiền hà cho ngươi, vậy thì không tốt chút nào, ha ha ha..."  

             Trác Uyên cau mày cẩn thận suy nghĩ, còn Thái Tử thì nhìn Hoàng Đế, đã xúc động đến mức muốn bóp chết lão ta.  

             Bà mẹ nó, có người phụ hoàng nào lại gài bẫy nhi tử ruột của mình như ngài không? Truyền ngôi vị một cách chính thống cho nhi tử thì không truyền, bây giờ không còn do ngài quyết định Hoàng vị nữa thì ngài nên thành thật nằm bên cạnh nhìn thôi, lại còn muốn vừa thổi gió đông vừa đốt lửa, đến chuyện làm con rối Hoàng Đế cũng không để nhi tử làm, rốt cuộc nhi tử và ngài có thù oán gì vậy!  

             Lúc này Thái Tử oan ức chết đi được, sắp khóc thành tiếng luôn.  

             Như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn ta, đôi môi trắng bệch của Hoàng Đế cong lên, cất tiếng cười: "Thái Tử, đừng trách phụ hoàng nhẫn tâm, để con làm vua, không sớm thì muộn sẽ có chuyện mất! Nếu là trước đây, cùng lắm thì mang cái danh đần độn cũng không sao. Nhưng lúc này làm con rối ngồi lên Hoàng vị thì phải cẩn thận từng bước từng bước, nếu con có hành vi gì sai lầm thì có thể đưa tai họa diệt tộc đến cho cả gia tộc Vũ Văn!"  

             "Diệt tộc gì, phụ hoàng xem thường con đến vậy à, lão già?" Cuối cùng Thái Tử không nhịn được triệt để nổi khùng lao đến trước mặt Hoàng Đế đang hấp hối, nắm lấy cổ áo lão ta lắc lên lắc xuống, gào lên, trong đôi mắt ngập tràn nước mắt.  

             Hắn ta thấy oan ức vô cùng, tại sao phụ hoàng cứ không tin hắn ta có năng lực làm một Hoàng Đế tốt vậy?  

             Hoàng Đế cười chân thành khi nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Thái Tử, như thể đang nhìn một đứa trẻ đang làm nũng với phụ thân của mình, rất vui vẻ.  

             Dưới sự lắc lư không ngừng của Thái Tử, Hoàng Đế nhắm mắt lại không còn hơi thở, nhưng trên mặt lão ta vẫn đang tươi cười, nụ cười xán lạn trước giờ chưa từng thấy...  

             "Phụ hoàng!" Con ngươi cứng lại, tên Mập gào lên, đôi môi run rẩy.  

             Thái Tử cũng sững sờ, ngơ ngác nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt mà thấy mất mát trong lòng. Dù phụ hoàng bị chính tay hắn ta hạ độc, hắn ta cũng đã chuẩn bị tốt để đối mặt với cái chết của phụ hoàng, nhưng đến khi chuyện này xảy ra vẫn khiến hắn ta cảm thấy buồn bã!  

             Trác Uyên lạnh lùng nhìn chuyện này, bất ngờ quay người đi chỉ để lại một câu: "Tên Mập, gia sự* thì tự mình giải quyết, hai ngày sau sẽ sắp xếp lễ đăng cơ cho ngươi!"  

             *Gia sự: Chuyện trong nhà  

             Những người khác nhìn chăm chú vào khuôn mặt đã tử vong của Hoàng Đế rồi đi theo Trác Uyên rời khỏi nơi này.  

             Thái Tử chẳng còn chút sức lực mà ngã ngồi trên đất, vẻ mặt tuyệt vọng thì thào nói: "Tại sao, tại sao phụ hoàng cũng vậy, Trác Uyên cũng vậy, bọn họ đều lựa chọn ngươi làm Hoàng Đế?"  

             Lau dòng nước mắt trên má đi, đôi mắt tên Mập hiện lên vẻ hung ác hiếm thấy, vô cùng phẫn nộ nói: "Lão sư, Thái Tử đại nghịch bất đạo, giết cha giết vua, bắt hắn cho ta!"  

             *Đại nghịch bất đạo: Xem chương 490  

             "Được!"  

             Phương Nhất Bái gật đầu rồi tùy tiện chỉ ra một ngón tay, một luồng kiếm khí vô hình nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể Thái Tử, đôi mắt Thái Tử ngớ ra sau đó liền rơi vào hôn mê.  

             Chỉ còn tên Mập vẫn ôm chặt lấy thi hài phụ hoàng, lệ hoen khóe mi nhưng lại không hề rơi lệ...  

             Mặt khác, mọi người nhanh chóng đi theo sau Trác Uyên ra khỏi Chính Điện, Lệ Kinh Thiên dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn nói: "Trác quản gia, tại sao trước khi chết Hoàng Đế lại khẳng định chắc chắn Lạc gia chúng ta sẽ tiếp tục phò tá người trong gia tộc Vũ Văn, dù chỉ là con rối?"  

             "Đương nhiên là vì quốc gia này nhận được sự duy trì của ba Tông môn!" Bất giác hừ nhẹ, Trác Uyên giải thích: "Nguyên nhân ba Tông môn đó bảo vệ quốc gia này là để có thể không ngừng nhận được tài nguyên. Một khi chúng ta phế bỏ vị trị làm Vua của gia tộc Vũ Văn rồi giúp đỡ một gia tộc khác lên ngôi, bất chấp có phải danh chính ngôn thuận hay không thì chắc chắn sẽ khiến cho Thiên Vũ loạn lạc. Đến lúc đó không chỉ tài nguyên của Thiên Vũ bị hao tổn, mà còn có thể giảm mất một lượng lớn tài nguyên, đó là chuyện làm ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ. Đó là lý do mà bọn họ phải đẩm bảo sự yên ổn của Thiên Vũ, nhất định phải để cho gia tộc Vũ Văn tiếp tục tại vị*!"  

             *Tại vị: 在位giữ ngôi vua.  

             "Chỉ có điều chuyện lần này Hoàng Đế gây ra đã động vào điểm mấu chốt của ba Tông môn đó. Dựa trên lời khai của người Khuyển Nhung thì Hoàng Đế đã hứa sẽ cắt ra một phần mười lãnh thổ quốc gia, dùng khu vực có nhiều mỏ Linh thạch nhất làm tiền cọc, đây không phải là miếng thịt béo của ba Tông môn đó sao. Cho nên ba Tông môn đó không còn tin tưởng gia tộc Vũ Văn, chắc chắn sẽ tìm một gia tộc khác kiểm soát Thiên Vũ, rồi để gia tộc Vũ Văn trở thành con rối. Vậy thì cơ hội của chúng ta đã đến!"  

             Ánh mắt sáng lên, Lệ Kinh Thiên cười nói: "Như vậy có nghĩa từ nay về sau Lạc gia chúng ta sẽ có quyền khống chế Thiên Vũ, trở thành Hoàng Đế không ngai vàng?"  

             "Dĩ nhiên rồi, trong cuộc chiến đánh đuổi Man Di*, chúng ta đã làm mọi chuyện trở nên ồn ào huyên náo và giành chiến thắng. Nói về uy danh thanh thế* thì có gia tộc nào ở Thiên Vũ có thể so được với chúng ta không? Việc chúng ta xưng vương là hợp tình hợp lý, chủ yếu là nhanh chóng nắm giữ các loại quyền hạn của Hoàng thất, như là quyền khai thác mỏ Linh thạch, binh quyền, quyền buôn bán, nắm trong tay, nhất định phải khiến triều đình mất đi thực quyền!" Ánh mắt Trác Uyên sáng ngời, dăn dò từng việc một.  

             *Man Di (蛮夷): thuật ngữ chung cho các dân tộc không phải người Hán trong thời kỳ trước đây, không chỉ mang tính xúc phạm.  

             *Uy danh thanh thế: uy tín, thế lực và tiếng tăm (được nhiều người biết đến).  

             Người Lạc gia ai nấy đều mang vẻ mặt vui mừng, gật đầu liên tục!  

eyJpdiI6IkFIdE1ucVwvTE9WSllkK05hWVJKbVFnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkdaNUZyS3QrTTRyXC9PTWtUOXFFdkhYdnpTa0ZGMkRpVXRZYjRkNzhCT1Byd0RZWm1oME9KVTc5UFIrTEowWXFRNTZZZWJ3TGJFcDEzRXJWMG40bGlCYmJVeENpc0NVdVwvQmJPUURWYUxRS1FYdEwwS2x0dFRveXNTMVVKeGF6MUgzRGprMVdBK0t5MnRuT1pRRFFicVkxdEZhMDZDczdIc1RCUTBOY0MrR3didVFnbmxZbTUxa1RVeVI0VTRhWGFrbkxwRTA4RU5QSFZwaVBscW51b1lQV1VlSjdtdjh3VHZ0ZEdMXC9aRzREbSs0dHhcL1wvTUs0RkdQS1Z0V25vMEVaQmdPK000b2t2N3FGSGp6UmZqR2dQZUhObkxCdXBiTzhBUU84Z0hwaXJwQWw0bHZSc09SZDJGbStsMjV4TTUweDJyZHk4RkpBTUx5aWRwdWp6Z1wvT1VxN0xYWUlic3JpZGdTVUo2ZVhLWkJrVT0iLCJtYWMiOiI5NGQ1MmE1MDFlOGViMzAyNzExMjNlZWM0Y2E2NDZmZDU3ZTk1ODU1M2UxNjYxNmJhYTNlZmVkZGQ1Y2Y2NjNkIn0=
eyJpdiI6IjdGK0I0QjlxZlhrRWlUbGFJQ0JsUmc9PSIsInZhbHVlIjoibElNQXhNZU92ZDAzSGF0Qlp2M2lhSGE4VmJRQVRKXC9mRWw1aE9FaEphT0Q1czAzS1Z1bE1pUHdTQ3VNUDRRUHJxcElHanB3cW52MGhxeWd5ZE1cL0Y3MlgrWTdEXC9NeXlabFZYeTNxNWV2S0c5RnQ4STNEZ3hDNDdZYTVkTFwvcXIwbE1hMkpWejZ5TzRZXC9zaURKZXZZYWY2ZXkxWUp1OHNTbldqSFJ0aXc5YUlkQ1NoeTNuUFlBdDFYTzhiem5RMTJzOTNtMW55SlhIREVFbEtTN2JDZEFnQUpuTFFGdkVqbXE1UTVuR085bGhcL3hqU01yNk1uSTdCNldsbGxpODBHeUtxKzJldGR6bTFMZXpLVGVGUnRJcnB2ZzVic0ZlbzNhOFdNY2FGcElxVlFGMFdtcmhUQjJjMWhONTJrcVVcL3FBTkFEQ28zSXNobjZQQ3c0TTJMVUMrQzhRd1JJYUNNbHYrdFZYV3RRZFI2dGxDZk90TG9pNFdYXC9rSTA2bVp1WldxWFB4eFhvTytcL0U0T1c5Z2Q4ZVlTbWhOMnByRVErWGNCQ0NPMnpDR3JQaUpYSW5rWk5Tb2F1NHd6QjZaeDBjOFwvNlVjMlYwaEV6VG1objdaYzNcL1dtaFpCdkpUUTNGNzdva3FwMWdUeEt6WHo4ZEJ6aW50cVVBOFZqd2s3dFBad2ZDRGUxelo1bXkzT3VqZXR2M1pqR01TbUVGNzhEVGI5djk1NWdzSVwvWkNXUEJJT3hNT0Nmc1RhNHpydWE2NTQ1cUt3RnhGdkVtTHpWcG9WdU8rd0wzWkRReWYybENmaDBNUDZtVG03elB3Y1wvMmMyQVNMSlU0c2pqVHEyTjROMnZlcnNsdTZaXC9vWmk2Vk55ejFZOVBCem9lV2o2Y0ZzaVZvcFhFZnkyY1JxRklwR2RjQlA5eUVDTHpqV3ZNdFZ3Ym1kSksrVVI1VFpUbTdEdGhGeEpJcTZNWFFEMmZ3MzI1cVFReTJjMUJYV3AyTGRCaGFJVnBnT3dWWWRKcG9ZOThzcnlFVjZONU5TNzFOS1RrcXhXcGo5ZzZhemhtaXk1RHJUeFFrUDhjQTVkQ3o1WXJleEppd0JvaGpcL0poN3RCNG4rTVhiOFBsTHNueU5pWVU2K0IyY2drODBZa0FrY3ZLNnpMYnJ4MkNkVWIra1NcLzJsc1JDUGI1RVREY1JVVlBpIiwibWFjIjoiOTA1ZjdhNTNlZmM5MTMxYmMyYjQ0MWM0MDExODBlMjA4M2U1Y2NkYTE0Njc3NmQ1N2NiYjFiM2RmOTA2MTNkOCJ9

             Cân nhắc một lát Vân Sương thở dài: "Khi gia gia qua đời ta đã thề sẽ báo thù cho người, nhưng lúc này dù cừu nhân đã chết trước mặt nhưng ta không hề cảm nhận được sự sung sướng khi báo được thù, mà ngược lại lại cảm thấy thương cảm. Nói gì thì nói, bệ hạ cũng là người đáng thương, dành cả đời để khuếch trương Hoàng thất, cuối cùng lại như dã tràng xe cát biển đông!"

Ads
';
Advertisement