Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

"Ôi, đúng thế, vốn Độc Cô Quân chúng ta thề tận trung với hệ hạ, có ai nghĩ đến bây giờ chúng ta lại phản bội chiến tuyến, lại còn dùng danh nghĩa trung quân ái quốc để tấn công vào đây, ha ha ha... thật mỉa mai!" Độc Cô Lâm cũng miễn cưỡng gượng cười, thở dài.  

             Ba Hổ khác cũng gật đầu.  

             Nhìn bọn họ Trác Uyên không biết nên nói thế nào: "Già mồm cãi láo, đám người hèn hạ. Kẻ địch là kẻ địch, bằng hữu là bằng hữu. Nếu kẻ địch của ngươi không chết, lẽ nào mất đi bằng hữu thì ngươi mới vui à? Đúng là một đám trong đầu toàn hồ dán!"  

             Trác Uyên vung tay lên đi một mình: "Các ngươi đi trước đi, ta còn có việc muốn làm!"  

             Miệng nói xong thì bóng dáng cũng nhanh chóng biến mất.  

             Vân Sương và Thiên Vũ Tứ Hổ nhìn nơi Trác Uyên biến mất, nghiêng đầu tự kiểm điểm bản thân.  

             Tên Hoàng Đế này chết thảm khiến người khác đồng cảm, nhưng nói sao đi nữa thì bọn họ là kẻ địch của nhau. Nghĩ đến những chuyện trước đây lão ta làm với họ, hại chết gia gia và nghĩa phụ của họ thôi là đã đủ khiến họ hận đến nghiến răng nghiến lợi.  

             Thế là năm người càng thêm kính phục Trác Uyên, quả nhiên thông minh hơn người, thấu hiểu đạo lý, trắng đen rõ ràng!  

             Nếu mặc kệ kẻ địch kiêu ngạo ngang ngược rồi làm hại bằng hữu của mình, chắc chắn bọn họ sẽ càng cảm thấy đau lòng khó chịu hơn...  

             Mặt khác, Trác Uyên đi vào một tòa nhỏ tốt tăm, ở đó có một người đang khom lưng chờ.  

             "Cuối cùng Trác quản gia cũng đến rồi, trước tiên tại hạ chúc mừng Trác quản gia vừa xuất quân đã giành chiến thắng giòn giã, cuối cùng nắm được Thiên Vũ trong tay, trở thành người chân chính đứng đầu thiên hạ!" Người này mặc chiếc áo choàng màu xám tro, cung kính cúi đầu với Trác Uyên.  

             Trác Uyên xua tay rồi cười: "Ta đây cũng muốn chúc mừng U Minh huynh đã thông suốt*, quyết định bước lên con thuyền sáng ngời này của ta, cùng ta đến với tương lai tốt đẹp, ha ha ha..."  

             *Thông suốt: có thể hiểu là sự hiểu rõ/ sự tán thành hoàn toàn, không còn điều gì băn khoăn, thắc mắc nữa.  

             "Đâu có đâu có, tại hạ càng phải cảm ơn sự chỉ dạy tận tình của Trác quản gia năm đó mới phải, khiến U Minh ngộ ra nhiều điều. Trác quản gia nói đúng, chịu hạn chế ở một nơi thì không có khả năng trở thành cường giả chân chính. Nhảy qua hạn chế này mới có thể nhìn thấy đại thế của thiên hạ!"  

             U Minh hít sâu, trong ánh mắt vô cùng tỉnh táo: "Trước đây ta chịu sự trói buộc với cừu hận của sư phụ, sư phụ thì chịu sự hạn chế của gia tộc. Hiện giờ nhảy qua mọi thứ, ta là vô nhân*, trời đất này là nơi ta bay lượn, không nhớ những ân oán cũ, không so đo hơn thua được mất, càng hiểu thấu nhiều đạo lý hơn so với trước kia."  

             *Vô nhân: người cái gì cũng không có, không chịu sự ràng buộc nào cả.  

             Nhìn hắn ta chăm chú, Trác Uyên gật nhẹ đầu: "Bây giờ ngươi càng xuất sắc hơn so với trước đây, không hề thua kém hơn Gia Cát Ngọc Long hay là Lãnh Vô Thường. Xem ra, thế kiềng ba chân ta xây dựng ở Lạc gia cuối cùng đã hình thành rồi!"  

             "A, Trác quản gia xem ta ngang hàng với hai người Gia Cát Ngọc Long và Lãnh Vô Thường ư?" Ánh mắt sáng lên, U Minh cảm thấy vui vẻ.  

             Đương nhiên hắn ta biết việc bên người Trác Uyên có Lãnh Vô Thường, lần này đến đây vì Gia Cát Ngọc Long, hắn ta vô cùng kính nể hai vị tiền bối có học thức cao như vậy!  

             Nhưng không ngờ địa vị mà Trác Uyên để cho hắn ta lại Lạc gia lại cao như vậy, đúng thật là ngang hàng với hai người này, làm cho hắn ta cảm thấy thụ sủng nhược kinh, chức vụ này cao đến mức nào vậy?  

             Còn sự phát triển của Lạc gia sau này hắn ta không hề lo lắng chút nào.  

             Dưới sự tính toán của Trác Uyên mà cả Hoàng thất và Thất thế gia đều đã suy yếu, còn con quái vật khổng lồ Lạc gia đang mọc lên một cách vững vàng, rất nhanh thôi sẽ đứng trên đầu tất cả mọi người.  

             Đó là sân khấu tốt để hắn ta thể hiện năng lực!  

             Điều này khiến U Minh kích động đến không thể kiềm chế được...  

             "Ăn cái này trước đi!" Trác Uyên đưa một viên huyết tằm đến trước mặt hắn ta, U Minh không nói thêm điều gì nhanh chóng nuốt luôn.   

             Trác Uyên vừa lòng gật đầu nói tiếp: "Còn người thì sao?"  

             "Mời Trác quản gia đi theo ta!" Gật khẽ, U Minh nhanh chóng đi trước dẫn đường cho Trác Uyên.  

             Cho đến khi hai người lên đến tầng hai của tòa nhà Trác Uyên mới nhận ra, có một lão nhân tóc bạc trắng đang nằm trên chiếc giường gỗ đơn sơ, nhìn kỹ, quả thực là Gia Cát Ngọc Long.  

             Nhưng lúc này lão ta không hề nhúc nhích, thân thể cứng ngắc như đã chết, ngay cả hơi thở cũng không có.  

eyJpdiI6Ijc1emlBU0lodVQ0YnBDMHlFTTZrbGc9PSIsInZhbHVlIjoiRVlWMk1JbVFnTThIZHRcL0F2d3hYd2FXUFkxMWxmbk43YzI2a0JsUmtcLzNzT0tIdWJIcGZiMHg4VklFN3k3c2xzR1hJazJZRmswSSs0dDVRVWx6alhlMlFtVURpY1lDU25mVlFhaGRyaHZ4eWVKdVArQmZzekFXTFFJMWdmV0RCRFd0WHJOT2w3OTQwN3RcL0kwSDZYQlwvRFY1enJjSzZ6SEVWSmV6Q3J2Vlk4aFU5VmZEXC9ucmgyOWVRdFVHSXFrdnlrTlE4N2tjb2FmcFhaalU4XC9wZWZDa3ZabkZNWkptYVZQNU5CRFwvdG1DYU45cHBic1wveWhoTmlvdEFIWWpMM3d1MXo1SkVBRUtYNkZmSjN0MjZcL25OaEdKdFkxY0w0VVV0b250T0ZrU2drTExiVXBRTnNVdUowUFc2ckM2N0ZBRFByVTAwU0FyYUw0SUZWWllqZ00xbVhIaGhET3JHbUlYN3JjVmpQcjh0dE0xbmp0czFOMjBjVGVvMTRlWjlrNjdkbGtDYWRSUGZnUWw4WVhXcHV0N2xOM1wvOFltcVpwa0JZd2lRRnF0RTFzRTlaSHFyQ1N1T0hwemRtZjBKblwveGFNU0hcL0NSXC80WERqamd4aHlOZDdFXC9DemJ6SzNDd09lQlVTUFNTbkdPa2oxTWFld3BxTzhcL3gwUit3QTlFaW5YczRhd0tnUkc0dUl0aDNqd1FxelNKQzFYRVBVZlhrUmR0a0lTMHhxQ1prVTU3K2d5OGp3eFM5c25wa0x4Mlg1V1BVUHVGS1lHcnFqOE1KNzRCSHNkRVJsM2x1NmNBWlI0SnhkQ1YybkhFZUk4dHdTMlR0MllLU3I4RXlvUlBSOEF4WnVqTzVIbHA4bjdSK3A0RFRiVXcxUWdxUEpaNVZwVmVRc0F3MTVhbXdkbHdmaEZiZ0M2cjV3VU1rYm84NmxraEhobVJTTlJpbWl1b2pyU0hESGlpVEZTejhGajZFbTZnSmNxeE5uVzFLVFZqNEpMNVFmMnZmTlQzNWt2REE1Qnd2IiwibWFjIjoiNWQyZmY2ODFjODc5OTI0NmQ2YjY0NzJmNDFlMWQ4ODNjMjE5OTRkMDk0NTM2ZTA2ZjdmMmZiOWZiYTkxNjAzYyJ9
eyJpdiI6ImJXZmdqQXhxaE5FMDk2YjlXK3QyQVE9PSIsInZhbHVlIjoib3h6WHl3WU9MMlp3dCtuSTVUVGxWNHp5eU9nUWNjREM4dHRhaENhYmlWazRtRGY0TkxGMVUzRkxwRHJQSzJlYTNlNkJWZGtqVWQ1WGhYUHpLZTQzVktPTGRSUUlhblIrKzJjb1g5N2wrMGJuRmY3dHNOVnM0dnFxOUZJM3ROU2Q4ekJkdUp2cTVhVWR0YkZZQVZKOFBjV0NDZlc1ck1vaWF0QTc5RWtPRWt2NVwvQ1h0YnlxRDR1dXZEODU4ZUFDVGlTaFhjeTQ4cm9HYk1OQncyOVBlTFhJMEFtXC9qa2x5dUY3NkM2dGJxazlwekV0RVNNdXU5R3Y0ZDY2OXFlTUNYazUwYVpcLzVmbXNQU3UzN0JNRlBHY3RlanNOR21xdzVwRnNYZW9SenEzSmdxMXNFcG0wOGw3eUJoM21uRzJQblM1aEV4SFJVK1RTVlJxWXFpQ3pvTlBQRG5IaEdGdjMwTFJ2Vm4zRUZBTFdCNjYxT0IzNVd0a1wvYytyTitTUTJ5c1hSR1ZmSFR0UmkwemptWHBSeUtLVFE9PSIsIm1hYyI6ImMyZDljYzNiNGQ4NjYyODMwMWIzMmRmNWY5Y2Y1OWNhOWVmZGJiNTlmMjA3Nzc3MmY5YzVlZGIxMzY1NGUxYjMifQ==

             Gia Cát Ngọc Long nhìn thấy Trác Uyên thì mày không nhịn được run rẩy, vẻ mặt kỳ lạ, sau đó lão ta nhìn U Minh đang đứng một bên, ánh mắt chuyển tới chuyển lui trên người hai người, như là đã nhận ra một chút manh mối nào nhưng vẫn ngạc nhiên nói: "Hai người, chuyện... Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Không phải lão phu đã chết rồi à?"

Ads
';
Advertisement