Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Chết rồi?  

             Trác Uyên vô thức nhíu mày, kỳ lạ nhìn U Minh, hỏi: “U Minh, Gia Cát thừa tướng nói lão ta đã chết, xảy ra chuyện gì thế?”  

             U Minh cười khẽ một tiếng, giải thích kỹ càng: “Khởi bẩm Trác quản gia, chuyện là thế này. Hoàng đế cảm giác được nạn lớn của mình đến gần, sợ Gia Cát thừa tướng còn ở thế gian sẽ xảy ra sai sót nên ra lệnh cho ta nghĩ cách giết chết thừa tướng đại nhân. Nhưng tại hạ đã hứa với Trác quản gia sẽ bảo vệ thừa tướng an toàn, vì vậy ngay sau đó đã cho thừa tướng ăn một viên đan dược giả chết, lừa gạt qua cửa, hiện tại thừa tướng ăn thuốc giải nên mới tỉnh lại!”  

             Trác Uyên gật đầu, Gia Cát Ngọc Long cũng hiểu rõ.  

             Lão ta nhìn hai người đầy mơ hồ, không khỏi bật cười: “Xem ra U Minh tiên sinh là người của Trác quản gia, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra thế? Nếu như gần tới, với sự không khéo của bệ hạ, không có khả năng để U Minh ở bên người được.”  

             Hai người kia liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều cười lớn.  

             “Trên thực tế, trước buổi tối ngày hôm nay, hắn ta vẫn chưa phải là người của ta, tất nhiên bệ hạ cũng không thể tra được hắn ta có quan hệ gì với ta. Chẳng qua, giữa hai người chúng ta có một giao dịch mà thôi!” Khóe miệng Trác Uyên hơi cong lên, thản nhiên nói.  

             U Minh cũng mỉm cười gật đầu, nói ra mọi chuyện: “Ở tiệc đại thọ của bệ hạ lúc trước, ta đã gặp Trác quản gia một lần, lấy được rất nhiều lợi ích. Lúc ấy kết cục là loạn thế, ai có thể xưng vương vẫn chưa xác định, nhưng Trác quản gia đã hứa hẹn với ta. Chỉ cần ta làm cho hắn hai chuyện thì ta chính là người của hắn, về sau cho dù làm chuyện gì xâm phạm đến lợi ích của Lạc gia, sau khi nắm được thiên hạ sẽ xóa bỏ tất cả, ta có thể dùng thân phận người Lạc gia, trở thành người thắng trong trận chiến nhiều gia tộc này!”  

             Ánh mắt Gia Cát Ngọc Long không khỏi sáng ngời, nhìn Trác Uyên chăm chú, dựng thẳng ngón tay cái khen ngợi: “Trác quản gia, tại sao trước đây lão phu lại không nghĩ tới chiêu này? Không trói buộc đối phương bằng gông xiềng, còn đưa ra chỗ tốt, như vậy rất dễ lôi kéo người khác. Không phải ngươi chỉ dùng thủ đoạn như vậy với một mình hắn ta thôi chứ?”  

             “Đâu có, hai người!”  

             Trác Uyên chậm rãi phất tay áo, cười khẽ: “Người được ta hứa hẹn đều có tiềm lực, một người là U Minh, người kia là Lãnh Vô Thường!”  

             “Vậy tại sao không có lão phu, lão phu không có tiềm lực à?” Lông mày Gia Cát Ngọc Long không khỏi run lên, cười thành tiếng.  

             Trác Uyên cũng cười lớn, xua tay nói: “Sao thừa tướng đại nhân lại không có tiềm lực, chẳng qua lúc đó đại nhân cũng là một trong những thành viên tranh bá thiên hạ thôi. Lẽ nào ta có thể đi mượn sức thủ lĩnh của đối thủ cạnh trạnh sao? Đây không phải là muốn ăn đòn à?”  

             “Ha ha ha... Nói cũng đúng!” Gia Cát thừa tướng hiểu rõ gật đầu, cười ngây ngô.  

             Lúc này, U Minh nói tiếp: “Lúc ấy Trác quản gia kêu ta làm hai chuyện, thứ nhất là khuyến khích Nhị hoàng tử chủ động bới móc trên thọ yến của Hoàng để, để hắn ta có lý do rời khỏi Đế Đô, trở về sắp xếp mọi thứ, thuận tiện khơi mào đại chiến của các thế lực. Một chuyện khác chính là khuyến khích Nhị hoàng tử làm phản lúc hắn ta giao chiến với Đế Vương Môn, ngược lại có rất nhiều người tìm ta làm nhiệm vụ này. Đế Vương Môn và Trác quản gia đều hy vọng mượn chuyện này khiến cho triều chính nội loạn, kéo dài thời gian hành quân của Độc Cô Quân. Hoàng đế lại muốn mượn việc ra tay với thừa tướng, hốt gọn vây cánh của ngài, rồi tiện tay ấn tội danh bán nước lên đầu ngài!”  

             “A, có thể nhảy qua đoạn này, đây nét bút hỏng suốt đời của lão phu. Ài, không nhắc tới cũng được!” Gia Cát Ngọc Long hơi dừng lại, phất tay áo, thở dài nói.  

             Hai người Trác Uyên và U Minh nhìn nhau cười, cũng không nhắc lại.  

             Sau đó U Minh nói tiếp: “Chẳng qua sau hai chuyện này, Trác quản gia lại cho ta một nhiệm vụ có thể lựa chọn, đó chính là nếu như thừa tướng đại nhân gặp nạn thì phải chú ý nhiều, bảo vệ tính mạng! Thật ra ta không muốn làm vì sợ Hoàng đế phát hiện, rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, Chẳng qua Trác quản gia làm người thật sự rất độc, Thất Thế Gia tiêu diệt U Minh Cốc chúng ta, không phải đang cắt đứt đường lui của ta à? Về sau Đế Vương Môn cũng bị diệt, hết cách rồi, ta chỉ có thể đạp lên hai chiếc thuyền là Hoàng đế và Lạc gia, tất nhiên phải nghe hai phía!”  

             Nói đến đây, ánh mắt U Minh nhìn Trác Uyên đầy u oán, Trác Uyên từ chối cho ý kiến, giống như đã thực hiện được chuyện xấu, cười nham hiểm.  

             Thế nhưng Gia Cát Ngọc Long lại sửng sốt cả người, khó hiểu hỏi Trác Uyên: “Trác quản gia, tại sao ngươi lại chú ý lão phu như thế?”  

             “Ha ha ha... Không dám giấu giếm, tại hạ kính trọng tài năng của thừa tướng, muốn mời thừa tướng đến Lạc gia, không biết có được không?” Trác Uyên cung kính ôm quyền với Gia Cát Ngọc Long, chân thành nói.  

eyJpdiI6ImVjcE5BTUZZN1VmNjc4NnpRbVwvRnhRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InBlaDlMbm5JcFhHMENSQkNaSkZaWkdPblAybEt1N2hXY1U1N0lWTmJTT0lGNGk0MGw2MTNNb1o5MnBueEFRbzlcL1VPUTlITUhibGMwRjlzcEFWQ3RsN2ZucGZoZDhnN2FFR051eStNUjhVNzhCKzJ0cThDVjBCRVdhUlErbTlkdjhzM2RCZ25FTUxCVUpxeTB1UTRMVWpZMFRQTXFmYlpGVUdGYUF6WUsrT1ZpYzVRNFJ1a0JsNG9lbUJQNkhWd0VaTUNBWmlUUXh1QU43SWhFaTJjQTJNSXhDcTFwQkxrMnNGTGhvNnl1YzloY3hFSFp5QlJtSFFtOGlsZWg0RW1QdndGWG9QWnhmMno4azc4TEpFVFdTZGxzWXlZclB3XC9WXC9SamIzMlNKdktsYmNtMGhCYVNrM3NSSlpWeFdGbWRwalNPb0dhOTB3K2Z6a3k0emZBdTVZOHkyaVhJYTdPM1JndVNYVU1tQ2Rsb09KM29OZEJOU0hqWThtN1AzYXd1YmZNNHNsbitzUXVvVlpId29SSFI5OXhIVldGaUV6QUxCemRYSUdGWTJ1amdvN1hTek55dHhmU3lQXC9cLzdcL3prRStuYlNTcWRLWEhacnJ0R1dWczY2cXRHbUxvME1OcjZYZHBSRUl4RjhRRTFNY09vSWhLVUNQUGlaNHZUY0JUS0U4UStKZnNFZ1J6YzZ1Rno1OExxOGJYUTg1bEZUUEZjeHdLc2FCYU9oUGdkelNlQmZYTkpidHNITmVhQkc4VGVDbTZcL3lMdGgzbTFSSzBkWUhTTU8yMmZ6TmxxNUVlM0dxZjFkWTRkcVZwaHBNZmlTdlRxdjZhV2c5elBKZ1hpOVh0aXJQTzVadVpkQXhmV0ZndlMyVDhWMkxpTkZ3cWIxVkdTOW5JVEhXRERDVkFuVlFjTDRwVHhtOVhtMHZMdlR1K3dUY1hldWU1V0lVR2VZR1hnbVdsXC9kOUw0c05vRXhhN0VYeEx5WmlnRzk0NjJMZGgrRXdpcVNaS25aTTR1RzUrIiwibWFjIjoiYzU1OGFjY2I4NGFlNDNiNzAyMzgzMmY0N2UxZjUyMTZhODFjZjYzODg3NDkyNTM2OTlhNzVkMjg3MTQ3OGU3OCJ9
eyJpdiI6ImlPQ3NsTWN1TUZkU1dxcHh0TlwvTGRnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjdyeFdtSkh0bmNremlBNW43OGQweU9ZemNvVFwva0Zaa1FGS0hJK1ZHSjJVVmVaZXVMeUVqZG93M0FJa0d3MGtuWUlaYkZtY1dXbm82SzZpNlpDeXRoZnA0R0ZCeHFsTElLRHd2ODVJdktBSDB0d2paMWcrNTI5OHc3dndzNkFiUyszcGhcL2J6NnVxTzJXQ2NIaGloK1owWis4TktcLzdsV1VHWkNSN0VTU0hrenU2Rmd5bnZzS0J4QmNNWUZsU0ZZM2JIV0pTaHhuWnpXUEkrVGRmWng4Q214VVpyK2N3TklnRTdhSFhlNmwxYmZJbElBblBHTVR0UkJFa2loTkpBYUhyaUFjbzVLNURnYWxSM0xWd21oOFwvaFdaM3JUZmRDSnpJdGl5WE94TFNYWThhQ3p5M2JXUVJ6b2ZBY3FYalo4R1FBUGRDMnFWY1I0bkJKQ0RpK09qb3c3emo4TzRWdnoxcVhBUFpvVXAreURzajdjcTh3T1JXS3hYUXJqM1wvV3hHZ3lTMndJQTRxYk9BNVFkczV6TlhNaHpnZUIrQXlCYnVRRE1ab2d1TldjeGZHTVN2dWczcmJFRWM1QkNaMVVabGdXT213YzZHdlNWcSt5T2NMMktRdjJLb2VcL0RwSVNOVmZub005SXVrV0VUeGFZMmhwV3djTm42NW5HYVB1Nzh6bDlySlQ2UGpPdTloSVFIZGJhXC9xNHVNZ3NHR2NSZk1Hb1l2dnN4VlVCWDlXRzFWaDJZS3IxSnVFQ3FYUXArRERPQURTRzhtMFlzRVZLa3ZUcWVZeXlTZGJBWXRMeCtkK1hSS3hTTklscXI1Vmw2eGR6OWNsQWdERWZQbms0Q0YrYThHK1djQlFVc0JnbFNDU0RoQ3FxZz09IiwibWFjIjoiODBhYzI3YjQyNzA1YThlNWYyOGUxMzllMjZjZDI1ZjI3NDNkNTA4ZGRiMDI1Njc2NTlkMDIwNjQ0NGVhNjA2OCJ9

             Trác Uyên hít sâu một hơi, trên mặt vô thức hiện lên vẻ cô đơn: “Hơn nữa, lần này vì đối phó đại quân Khuyển Nhung bắt tay với hoàng thất, Trác mỗ không thể không mặt dày mày dạn mượn cao thủ Ma Sách Tông đến giúp đỡ, thiếu ân tình của Mạc đại nhân. Để trả ơn, ta phải đến Ma Sách Tông báo danh, không biết năm nào tháng nào mới quay về. Trong lúc này, ta thật sự cần những người có trí tuệ như thừa tướng đại nhân trấn giữ Lạc gia, khống chế toàn cục, tránh xuất hiện bất cứ sai lầm nào!”

Ads
';
Advertisement