“Cái gì, Ma Sách Tông? Nói như vậy... Tam tông hộ quốc cũng biết chuyện các ngươi đánh thắng bệ hạ và Khuyển Nhung?” Gia Cát Ngọc Long hoảng hốt, lông mày run rẩy: “Như vậy thì mặc dù giữ được hoàng thất Thiên Vũ nhưng chỉ là cái vỏ rỗng. Người thật sự nắm giữ Hoàng đế Thiên Vũ trong bóng tối, ngoại trừ Lạc gia chắc chẳng có ai khác!”
“Ha ha ha... Những gì Gia Cát đại nhân nói giống y như ngài đi theo nhìn thấy được! Vì vậy nếu đại nhân có thể gia nhập Lạc gia, chắc chắn sẽ có thể thi hành quyền cước, không bôi nhọ danh hiệu đệ nhất trí giả trong thiên hạ này của ngài đâu!” Trác Uyên cười khẽ, vuốt cằm.
Gia Cát Ngọc Long chậm rãi đứng dậy, thong thả bước hai bước, cẩn thận suy nghĩ: “Nói như vậy, hiện tại chức đại quản gia Lạc gia của người không có gì khác với thừa tướng Thiên Vũ. Hiện tại ngươi phải rời đi, người nào đảm nhận vị trí quản gia của ngươi?”
Làm sao lại không nghe ra chủ ý trong lời lão ta, Trác Uyên mỉm cười, giơ tay lên nói: “Gia Cát thừa tướng nhậm chức ở Thiên Vũ gần trăm năm, đối với vị trí thừa tướng quen tay dễ làm. Nếu như chức đại quản gia của Lạc gia tương đương với vị trí thừa tướng thì sau khi ta đi, chức vị này sẽ giao cho Gia Cát thừa tướng rồi, ha ha ha...”
Gia Cát Ngọc Long vô thức nhíu mày, trong lòng có chút ngứa ngáy không rõ. Mặc dù lão ta đã làm thừa tướng cả đời nhưng cũng không lưu luyến gì đối với quan chức.
Chẳng qua đột nhiên thanh tĩnh thì lại thấy không có chuyện gì để làm, không biết trôi qua năm tháng thế nào. Nhưng nếu làm lại nghề cũ thì lão ta lại không có thói quen đứng dưới người khác.
Ngược lại ngồi vào vị trí thừa tướng, trở thành đại quản gia Lạc gia là một sự lựa chọn tuyệt vời.
Gia Cát Ngọc Long hít một hơi thật sâu, xấu hổ mỉm cười, nhìn Trác Uyên bằng vẻ mặt hơi ngại ngùng: “Ầy... Ngươi vừa rời đi, lão phu mới vào đã đoạt vị trí của ngươi, không tốt lắm!”
“Không có gì không tốt, đại quản gia là một vị trí quan trọng, phụ trách quản lý tất cả mọi việc trong gia tộc. Hơn nữa sau này Lạc gia sẽ càng ngày càng khổng lồ, việc cần để ý cũng nhiều hơn, vị trí này không thể bỏ không được. Cho dù ngài không ngồi vào thì những người khác cũng sẽ ngồi. Nếu như Gia Cát thừa tướng cảm thấy mới vào Lạc gia, chưa thích ứng kịp thì ta có thể để Lãnh Vô Thường đảm nhiệm trước. Dù sao lão ta cũng hơi phản cảm với vị trí quân sư hiện tại!” Khóe miệng Trác Uyên khẽ nhếch lên, cười khẽ.
Thế nhưng hắn vừa nói xong, Gia Cát Ngọc Long đã vội vàng xua tay, la lên: “Như vậy sao được, lão già Lãnh Vô Thường kia vốn là đại quản gia của Đế Vương Môn, chỉ quản lý mấy chuyện ít ỏi. Về sau Lạc gia muốn trở thành Hoàng đế trong bóng tối của Thiên Vũ đấy, quản lý tất cả những việc lớn nhỏ trong Thiên Vũ, lão già đó không có kinh nghiệm!”
“Ta cũng làm lên từ quản gia của gia tộc tộc nhỏ mà, nếu không đánh hạ giang sơn rộng lớn này, ngài cũng cảm thấy ta không có kinh nghiệm à?” Trác Uyên theo bản năng nhíu mày, sắc mặt trầm xuống trong nháy mắt.
Gia Cát Ngọc Long vô thức thấy trì trệ, cười khổ lắc đầu: “Ài, Trác quản gia đừng lừa gạt ta. Trác quản gia tuyệt đối không phải là người thường, nhìn cách ngươi ra tay là biết, rầm rộ, không tính toán mấy chuyện vặt vãnh, sao dáng vẻ này là của người đến từ gia tộc nhỏ được? Mặc dù không biết bối cảnh trước đây của Trác quản gia là gì nhưng lão phu có thể khẳng định, Trác quản gia là thiên tài của trời đất, không có chuyện gì không làm được!”
“Gia Cát thừa tướng, ngài cũng học được cách vuốt mông ngựa rồi, chẳng qua vô dụng, ta chỉ có một câu thôi, làm hay không?”
“Làm!” Con ngươi khẽ co lại, Gia Cát Ngọc Long không sĩ diện nữa, gật đầu mạnh.
Nghe được lời này, cuối cùng Trác Uyên cũng yên tâm, trong tay xuất hiện một con huyết tằm, đưa qua: “Quy củ của gia tộc, người gia nhập nuốt con sâu này trước rồi nói sau.”
“Đây là cái gì?” Gia Cát Ngọc Long sửng sốt hỏi nhưng vẫn làm theo nuốt xuống.
Bởi vì lão ta biết rõ, Trác Uyên muốn đối phó lão ta thì đã ra tay từ lâu rồi, sẽ không lượn quanh một vòng tròn lớn rắc rối như vậy. Vì thế là người thông minh, nói điều kiện với Trác Uyên thoải mái nhất!
Khóe miệng Trác Uyên chợt nhếch lên thành một nụ cười kỳ quái, dưới tay khẽ nhúc nhích, đột nhiên Gia Cát Ngọc Long cảm thấy bụng vô cùng đau đớn, hai gò má run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Sau đó Trác Uyên ấn quyết, lão ta mới trở lại bình thường. Mặc dù chỉ trải qua một khoảng thời gian ngắn nhưng lão ta đã sợ đến mức trái tim run rẩy, trên mặt đầy vẻ kinh hoàng rồi.
“Ha ha ha... Ngài xem, chính là cái này!” Trác Uyên không khỏi cười một tiếng, thản nhiên nói.
Khóe miệng khẽ run rẩy, Gia Cát Ngọc Long cảm thấy vô cùng oan ức, khóc thét: “Trác quản gia, không cần phải như thế, lão phu chỉ là một thư sinh văn chất, không phải người có thực lực mạnh mẽ, không nhất thiết phải dùng thủ đoạn như vậy để khống chế chúng ta chứ?”
“Ha ha ha... Thư sinh văn chất? Thừa tướng đại nhân khiêm tốn rồi, ngài âm mưu quỷ kế, một bụng đầy ý xấu, nếu không khống chế thì làm sao ta yên tâm rời đi được?”
Bởi vì hắn chính là Ma Vương, những gì hắn nói đều là sự thật...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất