Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Sáng sớm hôm sau, Trác Uyên dẫn U Minh và Gia Cát Ngọc Long trở lại Xương Bình Vương Phủ. Bởi vì Hoàng đế bại trận, Lạc gia đã lấy lại nơi ở tại Đế Đô.  

             Trên đường đi, phố lớn ngõ nhỏ đều treo lụa trắng, đón gió bay phấp phới, mấy cửa hàng cũng đóng cửa. Xem ra chuyện Hoàng đế băng hà đã truyền ra bên ngoài Hoàng Thành, toàn bộ đế quốc cùng truy điệu!  

             Đợi sau khi ba người bước vào cổng lớn Vương Phủ, dưới tiếng thét to của hộ vệ, người Lạc gia đi cùng Trác Uyên đến Đế Đô cùng nhau ra đón tiếp.  

             Nhưng khi bọn họ nhìn thấy bóng dáng của thừa tướng Thiên Vũ Gia Cát Ngọc Long đều không nhịn được chấn động, đặc biệt là Lãnh Vô Thường, mí mắt khẽ run, trong lòng chợt thoáng qua một tia bất an.  

             “Giải thích với mọi người, về sau Gia Cát thừa tướng cũng là người của chúng ta!” Khóe miệng Trác Uyên ngậm cười nhìn tất cả mọi người ở đây: “Còn đây là U Minh, trước là mưu sĩ U Minh Cốc, cũng là người của chúng ta!”  

             Mọi người hơi giật mình, sau đó hiểu rõ trong lòng, xem ra Trác quản gia lại đi mời chào nhân tài, lần này thế mà dẫn cả người đứng đầu bốn trụ đến đây, đúng là một bút lớn.  

             Ngay sau đó, mọi người đồng thời ôm quyền kính cẩn chào hai người.  

             Chỉ có Lãnh Vô Thường than thở một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng vắng vẻ một mảng.  

             Vốn dĩ lão ta biết rõ, chẳng mấy chốc nữa Trác Uyên sẽ rời đi, sau này người nắm giữ toàn cục của Lạc gia, trừ lão ta ra thì không có ai khác. Nhưng không ngờ, Trác Uyên lại ma quái như vậy, kéo lão già Gia Cát Ngọc Long này đến đây luôn.  

             Rõ ràng là đến ngăn cản thế lực của lão ta!  

             Ài, lại đến đây đoạt bát cơm, Lãnh Vô Thường thầm nghĩ.  

             Dường như nhìn ra suy nghĩ của lão ta, sau khi Trác Uyên hỏi han mọi người mấy câu thì kêu mọi người rời đi, chỉ gọi một mình Lãnh Vô Thường ở lại: “Lãnh tiên sinh, mọi người đi theo ta!”  

             Nói xong, hắn dẫn ba người vào phòng, ngồi xuống bàn, bình tĩnh đưa mắt nhìn mọi người một lượt rồi cười nói: “Ba vị đều là người thông minh, chắc hẳn đã biết rõ ý định của ta. Không sau, về sau ở trong nhà, ba vị sẽ tạo thành thế chân vạc, chúc mừng chúc mừng, ha ha ha...”  

             Trác Uyên cười sung sướng nhưng Lãnh Vô Thường lại bất đắc dĩ thở dài, nhếch miệng yếu ớt nói, dường như còn hơi oan ức: “Trác quản gia, một mình ngươi giữ quyền lớn ở Lạc gia nhiều năm như vậy, mắt thấy sắp thả quyền rời đi, lão phu cho rằng trời xuân của mình sắp tới, có thể thi triển quyền cước một phen. Thế nhưng không ngờ ngươi lại sắp xếp cho ta hai gọng kìm như này!”  

             “Ha ha ha... Cân bằng quyền lực là một đạo lý trong thuật Đế Vương, huống chi người hầu hiện tại toàn một đám mạnh mẽ. Nói thật, nếu không phải có Trác quản gia trấn giữ ở đây, dùng con sâu kia khống chế mọi người, dựa vào hai tỷ đệ Lạc gia thì sao có thể chế ngự được nhiều cường giả như vậy? Trác quản gia làm thế rất hợp tình hợp lý!” Gia Cát Ngọc Long giống như đã châm đèn cây nói chuyện qua đêm với Trác Uyên, mở mang đầu óc rồi, hiểu rõ.  

             U Minh cũng khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu!  

             Ba người đều là loại người tâm cơ khó lường, mặc dù Trác Uyên là người thông minh, nếu không dùng chút thủ đoạn, khống chế bọn họ thì để lại bên người còn lo lắng, chứ đừng nói đến đặt bên cạnh hai tỷ đệ lòng dạ đơn thuần?  

             Nếu như muốn độc chiếm quyền hành, biến chủ tử thành bù nhìn, ha ha ha... Với thủ đoạn của ba người bọn họ chỉ mất một ít thời gian mà thôi, đúng là dễ như trở bàn tay. Cũng chỉ có ba người kiềm chế lẫn nhau mới có thể đạt đến sự cân đối giữa các thế lực!  

             Lãnh Vô Thường cũng hiểu rõ việc này, hiểu nỗi khổ tâm của Trác Uyên, chẳng qua chênh lệch giữa lý tưởng và thực tế quá lớn khiến lão ta không nhịn được hơi mất mác.  

             Mỉm cười nhìn ba người, Trác Uyên suy nghĩ một lúc, bình tĩnh lên tiếng: “Thật ra ba vị đều là người tài ba, mặc dù tại hạ xuất phát từ suy nghĩ an toàn có hạn chế với mọi người nhưng sẽ không trói buộc tài hoa của mọi người, chắc chắn sẽ để mọi người phát huy đúng tác dụng, dùng hết khả năng của mình. Đến lúc đó, sợ rằng mọi người còn không có thời gian rảnh để đấu đá với nhau!”  

             Nói xong, trong tay Trác Uyên lóe sáng, lấy ra ba ngọc giản, đưa cho ba người: “Đây là kế hoạch tiếp theo của ta, bên trong đã dự tính trách nhiệm của các vị rồi. Lúc trước Lãnh tiên sinh đã biết một ít, còn đây là sách lược cuối cùng!”  

eyJpdiI6IjVlZWNSZmo5Z05YY2RJbWdlRUQ5RUE9PSIsInZhbHVlIjoiNzRMUDN5XC9JRDhZNHZpbDVUZ2FlWUJ1Wm15UUZmaml0Nk5BXC9RU0FNZWVkZzlETlwvTnZXZFFhamx5eEl3eVhzaWdlSUNKTGtqOTFiUDZTbjBrMDFTT0xyeHJqQVZGZ2FzeWVpbDVyb3VkbWFtZmtXNUNEdFgwUktpWjBqUUNnbVwvZlNxRE5rR3pEZ0F6YW9YWXNUUG5HQlM1aWF6ZG1VVUV2UlBFSUR2NUwxdWloczVSd29QQVF5cUJTampkMitKcnF6Y3Y4dmNnYWZDODZrNHVqVEVRZmJKZmhhVHlUK0xTVkpGM0QwY25ybEhBdmoxSUwxbk14SEp3Tmc5NENhSGhscm43MnBMVERPYnZGNG5EOVQrUWxnQlFtYkhjdTRKMDU0MWphWFM5NXdzYm9cL0dEZW5HaEZLckhFeVVpNFpHcXpINWFrXC9XYUdPbjkyWUdzMlRjNkhzQnBCakZJUlRCbmdpNmNqY1dGb1NRSVRcL1NnVUtHUU9MZmszTHE3VnhhK2dLaFB0Q292UXJXXC9MTytLZkl2Q3BCOEt1bG5hQ3dVZGFhVkFZcFYzenB4VEtYdlpSTjFlRkE3R25VRjhuenMzRTcrcld0WmZBSEhqS0VuaGxaMGF1VUdQQ1hcL0J1eEY5elc1elVTZUFHTFZOVXhrbWloVXMwTlQ4bnZRd1ZWcWgydnlZMnVaaVVWYVFmZVpKVmdOVjhxWFwvemV2OHVmOXM5TUtXbmJqZSs2OD0iLCJtYWMiOiI1ZWY4Mjk0OTRjNTI0NTNiM2MxOTdmZjgxNGQwODBlZGU4OWQ1MTAxYzVmODMzZDIyYzQ1NjBlNTZiNzM5YzZlIn0=
eyJpdiI6Ik9kaW5ldFZ1KzNyUlwvVFZHTU9SQ013PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlluMk55Mit3RUREaFwvbzFrNzNiN2ZiK3hKa1wvdGJjT3R2aGNPdWg1TjN5dWxTejB4ZngyWWkxXC9jYUFJVDA4d0RzQ2pnZzcrQTdYOGs5aVpWT0ZGTDY0MVRhME1HdUZqUjZ1NFFyVnhndEVnMVJ3QnBCSkdyMDd1SnRGS0RhZ1wvSWRxNk9qb09XMHl3YTJjSmZPdWdpXC9xcEc5WUFaZUJmOHhyVlwvTlZwa3ZNSit6YmlNUUpoMDA0cXFrT0VvSFwvZXpPTkx1MzBaRGtYek9yT0dMZ2ZCK21KdWhQZTVrdkN0emZZemU4SE1RZnBrWDAwTloyYzQycmN1YVJRY2NpVE1IZWJsQWZCd0c3MTAyV2tQYThDNURoZz09IiwibWFjIjoiMDFjMGExOTMwZmFlOWRlZTUxZWEzM2EyMjIxMzc3MTQ3NjZlNmQzOTZhMmU3MTZmMGIxNGIxZTQxYjc5MDg3YiJ9

             Trác Uyên gật đầu cười, trong mắt lóe lên tia sáng, nói ra kế hoạch lớn của bản thân: “Trước kia Ngự Hạ Thất Thế Gia đấu đá với nhau chỉ vì quyền thống trị thiên hạ. Nhưng mặc dù bọn họ giành được thiên hạ cũng chỉ hạn chế ở Thiên Vũ. Hiện tại nếu chúng ta làm Hoàng đế trong bóng tối của Thiên Vũ, tuy có quyền hành của Hoàng đế nhưng không chịu sự trói buộc của vị trí Hoàng đế, có lẽ có thể đánh ta hàng rào giữa các quốc gia, không ngừng kết nạp những gia tộc có danh vọng gia nhập, sinh sôi không có giới hạn, như thế sẽ nhanh chóng trở thành một tông môn quái vật khổng lồ!”

Ads
';
Advertisement