“Mà trước mắt, luận thanh thế, luận uy vọng cũng chỉ có Lạc gia chúng ta là thích hợp, cho nên chúng ta mới công khai nắm giữ tất cả quyền thế và lợi ích của nơi này. Tuy nhiên, nếu ngươi đã muốn, cho dù Lạc gia chúng ta mặc kệ ngôi vị Hoàng đế này, tam tông nhất định còn có thể bồi dưỡng người của gia tộc khác đứng lên. Mà còn ngươi, cũng chỉ là một con rối, không thể trở mình. Nhưng mà, nếu như ngươi ở dưới tay của chúng ta, vẫn có thể nắm giữ được thủ hạ trong lòng bàn tay.”
Nói đến đây, Trác Uyên không khỏi cười khẽ: “Tất cả mọi người đều là bằng hữu lâu năm, ngươi cùng với Lạc gia chúng ta đã có sự hiểu biết rõ ràng, Sương Nhi. Đại tiểu thư nhà ta và Vĩnh Ninh công chúa đều là bạn tốt. Đến lúc đó, nếu như ngươi gặp phải phiền toái gì chúng ta có thể tận lực hỗ trợ, cũng có thể tận lực dàn xếp mọi chuyện. Nếu như một gia tộc khác nắm quyền, đứng ở trên đầu của ngươi, ngươi cảm thấy tình cảnh của ngươi sẽ tốt hơn sao?”
Cả người nhịn không được chấn động, khuôn mặt to mọng của Vũ Văn Thông càng trở nên ngưng trọng, trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, mới bất đắc dĩ lên tiếng.
Vốn ban đầu hắn ta nghĩ đối thủ của mình là Lạc gia, chỉ cần đoạt lại quyền lực trong tay Lạc gia thì sẽ trở thành Đế hoàng thực sự chân chính của Đế Quốc Thiên Vũ, trước sau như một. Nhưng không thể ngờ rằng, thế lực thực sự mà hắn ta phải đối mặt chính là Hộ quốc tam tông vẫn luôn tránh ở phía sau màn điều khiển tất cả mọi chuyện trong trăm ngàn năm qua.
Nghĩ đến đây, Vũ Văn Thông cảm giác lòng mình nặng trịch, vô vọng xoay người.
“Sớm biết như thế, nếu như lúc trước phụ hoàng không thực thi mật lệnh Minh Châu thì tốt rồi.”
“Mật lệnh Minh Châu?” Đột nhiên mí mắt run lên, Trác Uyên mang vẻ mặt hiếu kỳ hỏi: “Vũ Văn gia tộc thực sự có mật lệnh Minh Châu hay sao? Ta vẫn tưởng Hoàng đế vì muốn xoay chuyển đại cục mà nghĩ ra chuyện đó.”
Cười khổ gật đầu, Vũ Văn Thông thở dài thành tiếng: “Nếu như Vũ Văn gia tộc chúng ta đã suy sụp đến mức này, bí mật về mật lệnh Minh Châu cũng không có khả năng có thể giữ lại được nữa. Thực ra, mật lệnh Minh Châu là bí mật được rất nhiều thế hệ Hoàng đế truyền lại cho tân hoàng đế trước khi chết, chỉ có Hoàng đế mới biết được, cũng không phải là mật lệnh gì cả, chỉ là một luật lệ hành xử xưng đế, du long diễn châu.”
“Có nghĩa là gì?” Mí mắt đột nhiên run lên, Trác Uyên mở miệng hỏi.
Hít một hơi thật sâu, lại thở dài, trong đôi mắt Vũ Văn Thông lóe lên tia sáng thâm thúy: “Đây là khi Phụ hoàng chuẩn bị làm mật đạo cho ta thoát đi tìm được, du long diễn châu, ý là thả ra một viên minh châu, trêu chọc đàn long. Nói cách khác, trong một ngàn năm qua, Hoàng đế của Vũ Văn gia tộc chúng ta chỉ có duy nhất một mục đích, chính là không ngừng châm ngòi cho các thế lực lớn chinh chiến, làm suy yếu lực lượng của bọn họ. Có điều kiện cũng phải làm, cho dù không có điều kiện, bắt buộc phải chế tạo ra điều kiện.”
“Ngàn năm trước Thất Gia Tranh Phong cũng bởi vì thế, ba trăm năm trước Cổ Tam Thông đại náo Đế Quốc Thiên Vũ cũng bởi vì thế, chính là lần này đẩy Lạc gia ra, gây xích mích với các thế lực lớn tranh phong, cũng bởi vì thế. Tóm lại, nếu như Hoàng đế muốn yên vị thì phía dưới phải đánh cho loạn, tóm lại nếu như không đánh mà liên hợp lại, ngai vàng của Hoàng đế cũng sẽ không ổn.”
“Nói có lý.” Trác Uyên khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng tình: “Vốn Đế Vương tồn tại là để chế hành, nếu như phía dưới không có thù hận thì làm sao có thể chế hành? Nói như vậy, chuyện ba gia tộc ở thành Phong Lâm, cũng bởi vì nguyên nhân này?”
Chậm rãi lắc đầu, Vũ Văn Thông thản nhiên nói: “Chuyện đó thực ra không phải, không phải ta đã nói sao, cho dù không có điều kiện, bắt buộc phải chế tạo ra điều kiện. Vì muốn cho tất cả thế lực khác tin không thể nghi ngờ, tất cả đều phải là sự thực, tra như thế nào cũng không thể tra ra được. Chẳng qua… Đây là Hoàng đế của Đế Quốc Thiên Vũ bày ra từ ngàn năm trước. Mỗi một tân Hoàng đế, nếu như không thể nắm trong tay mình, thực hiện sứ mệnh thu hồi quyền lực, bày ra sách lược, để cho hậu nhân có thể thực thi. Cho nên ba gia tộc thành Phong Lâm, thực sự là công thần của Đế Quốc Thiên Vũ.”
“Tính kế đều tính đến ngàn năm sau, một nhà các ngươi đúng là trời sinh làm Hoàng đế. Cả gia tộc đều đen tối, một đời con cháu vô lo vô nghĩ.” Nhìn kỹ Vũ Văn Thông, Trác Uyên cảm thán nói.
Vũ Văn Thông cũng bật cười gật đầu, khóe miệng cũng nhếch lên một nụ cười chua xót: “Thân làm đế vương, người cô đơn, tất cả mọi người đều là kẻ địch. Nếu như làm một người trung hậu thiện lương, đã sớm bị đùa giỡn đến chết. Mặc dù vậy, gia tộc bọn ta vẫn thua trong tay của ngươi. Du long diễn châu, lần này cuối cùng cũng chơi phải lửa, gặp được một tên ma long kỳ cục, cắn chết tất cả chúng ta.”
Vũ Văn Thông quay đầu nhìn về phía Trác Uyên, Trác Uyên cũng kỹ hắn ta, sau đó hai người đều cười to.
Một lúc lâu sau, Vũ Văn Thông sâu kín mở miệng nói: “Huynh đệ, có thể giúp ta một chuyện hay không?”
“Chuyện gì?”
“Cầu hôn.” Khóe miệng nhếch lên một nụ cười ấm áp, Vũ Văn Thông thản nhiên nói: “Ngươi cũng biết ta rất cố chấp với Tiểu Quỳ, trước kia ta đã lập lời thế, nếu như một ngày ta đi lên ngôi vị Hoàng đế, cho dù có sóng to gió lớn nào cũng phải lập nàng làm Hoàng hậu. Bây giờ gia tộc ta đã sa sút, không chừng Tiềm Long Các còn chướng mắt Vũ Văn gia tộc chúng ta. Cho nên ta nghĩ nhờ ngươi ra mặt, giúp huynh đệ làm chủ.”
Hả…
Đột nhiên không nói nên lời, Trác Uyên trầm ngâm suy nghĩ một lúc, khẽ gật đầu: “Chuyện này ta có thể nói với Các chủ. Tuy nhiên nếu như người ta không muốn ta cũng sẽ không cưỡng cầu. Ngươi cũng đừng nghĩ có thể dùng tên của ta là có thể mạnh mẽ ép cưới.”
“Ha ha ha… Đường đường là Trác Đại quản gia, tâm cơ khó lường, người đời làm sao có thể đo lường được, làm sao ta có thể lợi dụng được ngươi?” Đột nhiên cười khẽ một tiếng, Vũ Văn Thông thản nhiên nói: “Yên tâm, không phải ta muốn mượn danh của ngươi, chỉ là nhờ ngươi giúp ta nói một lời. Không lâu trước Hoàng đế Khuyển Nhung có gửi một phong thư đến, muốn chuộc mấy người Thác Bạt Thiết Sơn, cũng tình nguyên cắt ngàn dặm thổ địa dồi dào nhất của Khuyển Nhung cho chúng ta. Mảnh đất này, chỉ có thể sử dụng ấn triện được bảo lưu của ta mới có thể nhận, nếu như ngươi muốn cướp, cho dù có giết ta, ta không giao ấn triện ra thì sẽ trở nên vô dụng.”
“Bây giờ, ta tình nguyện tặng mảnh đất này cho Tiềm Long Các để bọn họ kinh doanh. Như vậy, Long các chủ sẽ vô cùng vui vẻ tiếp nhận lời cầu hôn của ta. Tuy nhiên, nhân lực của bọn họ không đủ, mảnh đất này lại tiếp giáp với biên cảnh. Đến lúc đó, nhất định bọn họ sẽ xin sự trợ giúp của ngươi. Trên tay ngươi có Độc Cô Đại Quân, có thể nhân dịp này hấp thu hoàn toàn Tiềm Long Các, hoàn thành quá trình phát triển một cách yên bình. Như vậy chúng ta hai bên đều có lợi, không phải lại càng vui vẻ hay sao?”
Nhìn kỹ Vũ Văn Thông một cái, Trác Uyên khẽ gật đầu, khen: “Ý kiến hay, kỳ thật mưu trí của ngươi cũng không hề thua kém phụ hoàng ngươi. Nói thật đi, có phải trước kia từng có ý nghĩ muốn ra tay với ta hay không?”
Đột nhiên cười một tiếng, Vũ Văn Thông thở dài nói: “Ta đã hiểu được rồi, giang sơn của ta coi như đã xong rồi. Cho nên ta không thể để mất tình yêu được. Thậm chí còn không cần giang sơn, chỉ cần mỹ nhân làm bạn…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất