Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Tại hoa viên bên trong hoàng thành, trên con đường được che phủ bởi rừng rậm, Vũ Văn Thông cho những người khác lui xuống, chỉ giữ lại một người là Kiếm Thần Phương Nhất Bái đi theo, sóng vai với Trác Uyên đi trên con đường yên tĩnh.  

             Vũ Văn Thông đột nhiên liếc mắt nhìn Trác Uyên một cái, thở sâu, cảm khái nói: “Huynh đệ, đã nhiều năm trước, chúng ta kết nghĩa ở thành Phong Lâm, ta là hoàng tử, còn ngươi là gia nô của một gia tộc đã bị diệt tộc. Nhưng giờ phút này, trẫm đã trở thành vua một nước, ngươi cũng trở thành chủ nhân thực sự của Đế Quốc Thiên Vũ. Không thể không cảm thán thời gian thấm thoát , năm tháng như thoi đưa…”  

             “Có chuyện gì thì nói nhanh, có rắm mau thả.” Trác Uyên không nể tình chút nào đánh gãy lời nói của Vũ Văn Thông, khiến Vũ Văn Thông vô cùng xấu hổ, đột nhiên không thốt nên lời.  

             Ho khan hai tiếng, Vũ Văn Thông trầm ngâm một lúc, sau đó tiếp tục nói: “Ý của ta là hôm nay ngươi có thể một thân một mình bồi trẫm đi dạo trong hoàng thành, bên cạnh không lưu lại một hộ vệ nào, có thể thấy được huynh đệ hai người chúng ta vẫn còn sự tin tưởng.”  

             “Làm sao, ta chỉ không tin rằng thủ hạ của ngươi còn có thể khống chế được ta. Ngươi cho rằng ta giống như lão nhân Gia Cát Ngọc Long kia, yếu đuối, mỗi ngày phải dẫn theo hai trưởng lão  m Dương tùy thân mới có cảm giác an toàn?” Nhướng mày, Trác Uyên cười nhạo nói.  

             Sắc mặt Vũ Văn Thông trở nên cứng đờ, nhất thời lại không nói nên lời. Sắc mặt Phương Nhất Bái ở bên cạnh cũng hơi phiếm hồng, nhịn không được ho khan vài tiếng.  

             Tuy rằng Trác Uyên không cố ý nói những lời này, nhưng lời nào lời ấy đều ghim chặt vào trong lòng của hắn ta. Sự thật chính là như thế, dựa vào thực lực của Trác Uyên, cho dù hắn ta có Hộ Long Thần Vệ Phương Nhất Bái, ra tay ám toán cũng nhất định không đánh thắng được hắn, đừng nói là những người khác ở bên trong hoàng thành.  

             Sự tự tin này của hắn, thực sự là không cần lo lắng.  

             Vũ Văn Thông cũng lắc đầu cười khổ, cảm thán nói: “Huynh đệ, ta biết ngươi văn võ song toàn, thiên hạ vô địch, nhưng ngươi cũng không cần thiết phải bóp chẹt ta từng câu từng chữ. Trẫm vốn định bàn lại chuyện tình nghĩa năm xưa với ngươi, kéo gần quan hệ, bây giờ lại bị ngươi nói dăm ba câu như vậy, phá đi toàn bộ bầu không khí, có phải mất hứng hay không?”  

             “Hừ, ngươi lại còn nói đến tình nghĩa? Không có chuyện gì lại đi xum xoe, chắc chắn là có chuyện.” Khinh thường bĩu môi, Trác Uyên vung bàn tay to, nói thẳng: “Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì tìm ta, nói ngay thẳng.”  

             Liếc mắt nhìn Phương Nhất Bái một cái, đôi mắt như hạt đậu xanh của Vũ Văn Thông xoay chuyển vòng vo, cố lấy dũng khí chất vấn nói: “Trác Uyên, bây giờ không còn người ngoài ở đây, chúng ta sẽ nói trắng ra, lời thề kết nghĩa lúc trước chắc hẳn ngươi cũng không quên chứ.”  

             “Tất nhiên là không, Trác Uyên ta đã có bao giờ nói chuyện mà thất tín?” Trác Uyên ngửa đầu, nói một cách hợp tình hợp lý.  

             Vũ Văn Thông khẽ gật đầu, trong mắt lóe lên tia sáng: “Ngươi nói như vậy thì tốt, nếu như chúng ta vẫn giữ lời thề đó, chúng ta vẫn còn là huynh đệ. Nhưng mà, ngươi cũng không thể khi dễ huynh đệ của ngươi như vậy chứ. Tốt xấu gì bây giờ Trẫm cũng là vua của một nước, ngươi cướp toàn bộ quyền lực trong tay của ta là ý tứ gì, ngươi còn muốn ta từ bỏ cả uy nghiêm của Hoàng đế? Tốt xấu gì ngươi cũng nên lưu lại cho ta một chút quyền thế chứ.”  

             “Một con rối Hoàng đế, cần nhiều quyền thế như vậy để làm gì?” Nhướng mày, Trác Uyên thản nhiên nói: “Không phải trước khi chết lão tử cũng phải báo cho ngươi sao, ngoan ngoãn làm một con rối Hoàng đế là tốt rồi, không cần có suy nghĩ vi phạm, chuyện này đối với ngươi cũng không phải là chuyện tốt lành gì, cẩn thận bị hủy gia diệt tộc.”  

             “Giống như bây giờ là tốt rồi, hưởng thụ đãi ngộ của một Hoàng đế, không cần  phải suy nghĩ, cả ngày ở trong hoàng thành sống an nhàn sung sướng, lại nuôi dưỡng mỡ béo có giảm cũng không xuống của ngươi, quả thực là cuộc sống thần tiên mà, ngươi còn cảm thấy có gì không đủ?” Trác Uyên vỗ vỗ cái bụng mập mạp béo ú như mang thai kia, cười nhạo nói.  

             Nhưng nghe được những lời ấy, sắc mặt Vũ Văn Thông nháy mắt lại lạnh xuống, tức giận nói: “Trẫm thân làm đế vương, cũng có lý tưởng, có khát vọng, không muốn trở nên tầm thường. Hơn nữa lời thế năm đó của chúng ta là, trẫm không phụ ngươi, ngươi cũng không phụ ta. Sao bây giờ lại nghĩ muốn hủy nhà của ta, diệt tộc của ta?”  

             “Tên mập, lời này chúng ta đã từng nói qua.”  

             Ánh mắt hơi nhíu lại, sắc mặt Trác Uyên cũng không tốt lắm: “Nếu như ta muốn tiêu diệt gia tộc Vũ Văn của các ngươi, đã động thủ từ sớm, sẽ không lưu lại một mạch là ngươi. Sở dĩ ta làm như thế, một là không muốn làm cho thiên hạ đại loạn, ảnh hưởng đến kế hoạch của ta, thứ hai là ta còn nhớ rõ lời thề của chúng ta, ngươi không phụ ta, ta cũng sẽ không phụ ngươi, đây là quy tắc làm người của ta. Nhưng bây giờ, ngươi nghĩ đến quyền thế của ngươi. Được, ta có thể cho ngươi, trả lại toàn bộ cho ngươi cũng không sao. Nhưng ngươi phải hiểu rõ ràng hậu quả của chuyện này.”  

             “Hậu quả?”  

             Mí mắt khẽ run, Vũ Văn Thông cảm giác Trác Uyên đang nói sự thực, không khỏi lo sợ.  

eyJpdiI6IlF6bmVaYjJuUEhuZUt3S3czZHZreUE9PSIsInZhbHVlIjoick42ajdXUlI2UGwwQ2phcUE4Z0NmS3N1K2xTQ2ozQ3IyN3pLc3BRWklzT0FXN21CaUVGa2lcL3NtNWl2U3hzM2RPTGpRRjBOSDYzcyt6elc1QTNhTUpIeWRPeU92QmphMVRrXC9LWURzNnpteU1BK1dyQjFaTnloVGxzUVB1RFpMS1VBYXpuVlB0YXF1VDN6M1FyK0VjU2lMbDdlRjhQWVZYRVZVcGwrcG5VemVlQ2pcLzRuSVFRUTdsN3RESlRwS3RDVDZIVDJ5U0E0b3hRdDZLd3V0ZFVNUWprUWZabWhtSTEreWM0b2xaNzhvRHJjZGFvZ1dma21TeHFLOGlYc1FMSW13blwvdXFITkVwSWpiUm1FcEpUSUdBb3I1eFplMkFkdVVsSHBweEtoNUFNU3ExaXlEdmhIT2dvV0QyaDcxSFRIOUYreUVxWGpHbXZXdmlIa0V2d1NvWnlvQW96ZnRSQllMRlwvMDBKdGRmUW89IiwibWFjIjoiMjFiNDU3OThjOTM0MzA0OWJmZWNhZWM2MjdmOTM1MjVhNjMxNWYyZjYxY2IxYjBiMjMzZDgwZDYzM2Y4ODdhMCJ9
eyJpdiI6IlVrbmkwdlNXYTJlOWRLN21vMThYblE9PSIsInZhbHVlIjoiRDBJZWlYcUxLUlBOaURKSjBcLytKUVwvbEM3MFdFMXRhYXpJbUp5Rk1idEtpam9jbkkxSlg5ZWNsTWdtNzB6XC9lc0l2UEFDMlJya3NwbTZYZ3BWZ2ppeVE3K0xINmc3TFd1YUtGckM1SlB6NkZTTmpzdVpFaDFERVgzT1VteTArZHJEMlEydW5PYTBqOUtibG9RRm9UQ283SVBLTXU2aGRSTytSM0p4ZXRVUG1WZ0c2T1Fsdk9KXC9nQmRnZEU3WitoUkdYR2RlM3BVY3VlRnRZK3JnUHYxUDdodjh0WUt3UmdBU1RERjNNbmtUOHZoV0VuRHNxMXFaOVBvanJqQnpacW9HcHdySWNRQVVmY1QwTVwvOEl4c2VtaTAybGFcL3lvdEJHWE5JRUwrQXNhbzQ9IiwibWFjIjoiMDdlN2ZkYTU2MTI2MDhmZjhiZWEzMDA2M2M3ZDVmODVjZDUwODEzMTQzZTkxYzIwYTIwMDg3MDI4Njk2YjFmOCJ9

             Yên lặng gật đầu, Trác Uyên lạnh lùng nói: “Thực ra sở dĩ tiên hoàng bày ra bố cục kia, có thể nói là phạm vào một thế hiểm lớn nhất của thiên hạ, động đến ích lợi của Hộ quốc tam tông. Nếu như kế hoạch được tiến hành thuận lợi, tự nhiên có thể lừa dối, thu hồi lại quyền thế của Đế Quốc Thiên Vũ, cũng sẽ không khiến cho tam tông nghi ngờ. Đáng tiếc, lão ta thất bại, khiến cho tam tông hoàn toàn mất đi sự tín nhiệm đối với Vũ Văn gia tộc, nóng lòng tìm kiếm một người đại diện mới cho Đế Quốc Thiên Vũ.”

Ads
';
Advertisement