“Ngươi là cái thá gì mà có gan chỉ trích đến ta?” Nhíu mày, Trác Uyên cười nhạo nói, nhìn về phía Vũ Văn Thông nói: “Tên mập, ngươi nói xem, nên làm thế nào bây giờ?”
“Lớn mật, ngươi dám gọi bệ hạ như vậy… Thực sự phải lôi cả nhà ngươi ra trảm…”
“Câm mồm.”
Tên quan kia còn muốn nói nữa, Vũ Văn Thông đột nhiên hét lớn một tiếng, đánh gãy lời hắn ta, sau đó bất đắc dĩ day day trán, phất tay, thở dài nói: “Người đâu, lôi tên này xuống, trảm cả nhà.”
Hả
Viên quan kia ngây ngẩn cả người, không nói được câu nào, lão thân đang giữ gìn tôn nghiêm của ngài, vì sao lại trảm ta?
“Bệ hạ, quy củ trong triều đình không thể phế bỏ, người không thể cổ vũ tên này trở nên kiêu ngạo như vậy…” Cựu thần kia vị hộ vệ mạnh mẽ lôi xuống, vẫn vươn cổ ra hò hét, dáng vẻ trung quân báo quốc.
Vũ Văn Thông nhìn thoáng qua, cũng bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài.
Này thực sự là không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo mà.
Lão ta không thấy hắn ta còn đang ra vẻ đáng thương hay sao, lại còn dám tùy tiện hò hét, châm ngòi ly gián, sớm hay muộn lão tử cũng bị ngươi hại chết.
Kẻ tự cho mình là trung thần như vậy, thà không có còn hơn. Bản thân lão ta đã không có năng lực thì không nói làm gì, mắt lại còn hỏng, dùng như không dùng.
“Tất cả mọi người nghe cho rõ, Trác Uyên và toàn bộ Lạc gia trung dũng đáng khen, cứu trẫm thoát khỏi gian nguy, ân đồng tái tạo, là ân nhân của toàn bộ thiên hạ. Trẫm sẽ đối đãi kính ngưỡng như thiên địa. Sau này các ngươi ở trước mặt Lạc gia cũng không thể tùy tiện lỗ mãng, các ngươi nghe có hiểu hay không?” Hai con ngươi Vũ Văn Thông co rụt lại, mạnh mẽ nói.
Mọi người nghe thấy được, đột nhiên cảm giác rùng mình, liếc nhìn lẫn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh hãi không thể tưởng tượng được.
Lời này của Hoàng đế, thực sự là rất nặng. n đồng tái tạo, đó là ân cha mẹ sinh dưỡng, kính ngưỡng như thiên địa, đây chính là cảm giác kính sợ tuyệt đối không dám làm trái.
Hoàng đế nói ra những lời này khen ngợi Trác Uyên, rõ ràng đã đối đãi với hắn như Thái Thượng Hoàng, chuyện này… Làm sao có thể?
Chủ nhân của thiên địa, một quân vương ngoại trừ việc kính sợ thiên địa, làm sao có thể kính sợ những người khác, mặc dù người này lập đại công nhưng cũng chỉ là thần tử, tuyệt đối không thể trèo lên đầu quân vương được.
Nhưng bây giờ, Hoàng đế so sánh Trác Uyên như cha mẹ, so sánh với thiên địa, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng kì lạ.
Nhìn kỹ Trác Uyên, tất cả triều thần lại quay ra liếc nhìn lẫn nhau, sau đó đều cúi đầu xuống, không dám nói gì. Mặc kệ ý của Hoàng đế là gì, trong chuyện này chắc chắn có ẩn khuất, không phải là chuyện mà bọn họ có thể hỏi được.
Không phải vừa mới có người không hiểu rõ tình thế, nói năng loạn xạ mới rơi vào nông nỗi trở thành kẻ phạm tội bị trảm cả nhà hay sao?
Bọn họ cũng chỉ là triều thần, vẫn nên là nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện.
Các vị đại thần không khỏi lắc đầu, trong lòng cũng chỉ biết ai thán một tiếng.
Liếc mắt nhìn tất cả mọi người, Trác Uyên không khỏi cười lạnh, hừ nhẹ. Bây giờ văn võ trong triều đã biết đến thế lực của bọn họ, sau này cũng không dám chê trách gì, sau đó sẽ dần dần rời xa quyền lực của Hoàng đế, đây mới đúng là bước quan trọng để đánh mất quyền lực hoàng quyền.
Giương mắt liếc nhìn Vũ Văn Thông, Trác Uyên khẽ gật đầu, ra hiệu cho hắn ta tiếp tục.
Vũ Văn Thông dường như có chút chần chừ, nhưng vẫn cắn răng một cái, cao giọng nói: “Lạc gia trung quân ái quốc, thiên địa chứng giám, lần này làm gương cho binh sĩ, dẹp loạn man di, xả thân vì triều đình cứu giá, có công với xã tắc, ghi tạc vào thiên thu. Trẫm đặc biệt phong Lạc gia trở thành thiên hạ đệ nhất gia tộc, chấp chưởng những chức vụ trọng yếu của Đế Quốc Thiên Vũ, huấn luyện binh mã, điều phối vật tư, tiếp nhận nghĩa vụ hộ quốc, cùng Trẫm đồng trị thiên hạ. Nhìn thấy Lạc gia là như Trẫm đích thân tới.”
Nói xong những lời này, dường như Vũ Văn Thông đã sử dụng tất cả khí lực, nháy mắt ngồi phịch trên long ỷ, thở hồng hộc, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Quả nhiên tất cả triều thần trên đại điện cũng sôi trào, toàn bộ binh quyền cùng với các chức quyền điều phối vật tư của Đế Quốc Thiên Vũ đều giao cho Lạc gia, như vậy còn họ Vũ Văn thì sao?
Nhất là câu cuối cùng, Hoàng đế còn nói là cùng Trẫm đồng trị thiên hạ.
Trời ạ, chuyện này khác gì phân một nửa giang sơn cho người khác? Dù Lạc gia có công lao to lớn đến đâu cũng không thể khiến cho Đế vương trao quyền thế như vậy, khác gì tự mình chui đầu vào rọ?
Rốt cuộc có một số triều thần cũng không thể nhìn được nữa, rốt cuộc tân Hoàng đế này muốn làm như thế nào, bán đi giang sơn của tổ tông. Cho dù hắn ta có là một kẻ ngốc đi chăng nữa thì cũng nên biết phải nắm giữ trong lòng bàn tay, làm gì có chuyện tặng toàn bộ cho người khác như vậy?
Kết quả là, rất nhiều triều thần đã muốn khom người hạ bái, chuẩn bị khuyên can.
Nhưng đúng vào lúc này, Gia Cát Ngọc Long cũng lạnh lùng cười, thản nhiên nói: “Làm quan, chuyện quan trọng nhất chính là biết chọn mặt gửi lời. Đương kim bệ hạ khôn khéo hơn các ngươi rất nhiều, chớ không biết tự lượng sức mình, xen vào chuyện của người khác.”
Đột nhiên cảm giác rùng mình, tất cả triều thần nhìn sang Gia Cát Ngọc Long mới đột nhiên nghĩ ra, Gia Cát Ngọc Long vốn giữ chức vị Thừa tướng, sao lại đột nhiên chạy đến Lạc gia.
Lại nhìn dáng vẻ bất lực hiện tại của Hoàng đế, mọi người lại liếc nhìn lẫn nhau, trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi lại lui trở về.
Trong chuyện này nhất định có chuyện lạ, tốt nhất vẫn không nên quản nhiều. Nhưng cũng chính kể từ đó, Lạc gia ở Đế Quốc Thiên Vũ chính là một nhà độc tôn, sau này triều đại thay đổi cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Kết quả là, trên mặt tất cả mọi người ngày càng trầm mặc, trong lòng cũng không dám nghĩ đến chuyện gì nữa.
Gia Cát Ngọc Long thấy vậy, đắc ý nhìn Trác Uyên, cứ như vậy, tất cả triều thần đã triệt để tuyệt vọng với Hoàng đế, tạo thành sự bất hòa. Sau này Hoàng đế cũng khó có thể giở trò.
Vừa lòng gật đầu, Trác Uyên lại nhìn về phía Vũ Văn Thông, hét lớn: “Nếu như không còn chuyện gì nữa, chúng ta xin cáo lui.”
Nói xong liền dẫn người bước ra ngoài, nhưng lúc này đây cũng không còn một người nào dám đứng ra quát lớn Trác Uyên vô lễ nữa, bởi vì bọn họ đã nhìn thấu được, Hoàng đế không thể trêu chọc Trác Uyên, trong lòng cũng dần dần trở nên chết lặng.
“Từ từ...”
Tên này muốn làm cái gì?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất