“Hoàng Đế đăng cơ, chúng quan triều bái.”
Sáng sớm, bên trong đại điện hoàng thành, một giọng nói bén nhọn đột nhiên vang lên, Vũ Văn Thông mặc long bào màu vàng, chậm rãi đi lên ngai vàng tượng trưng cho quyền lực tối cao trong thiên hạ, phía sau là đủ loại quan lại đang cúi thấp đầu đi theo.
Căn bản từ sau khi đại quân Khuyển Nhung xuất hiện, cả đế đô đều bị phong tỏa, hoàng thành cũng bị vây kín không một kẽ hở, triều thần đã không thể vào triều từ lâu, cả ngày sống trong nơm nớp lo sợ, sợ nguy cơ diệt quốc.
Mà tất cả chuyện này, đều là vì nhằm một mục đích, Gia Cát Ngọc Long cấu kết với Khuyển Nhung phản loạn, giam cầm con cháu hoàng thất, biểu hiện giả dối, để sau này có thể thuận tiện hành động.
Cho nên, ngoại trừ những quan viên phản loạn theo Gia Cát Ngọc Long vào trong kinh thành, cả đế đô, kỳ thực không một ai biết rõ chân tướng. Mà những quan viên này cũng đều đã bị xử quyết hoàn toàn.
Đây là lần đầu tiên các đại thần vào triều sau mấy tháng, Trác Uyên lấy tư thái người thắng xuất hiện trước mặt Hoàng Đế, Hoàng Đế đã bị độc chết và được tổ chức quốc tang.
Như vậy thì lý do kia cũng trở nên hợp lý, giống với cờ hiệu lúc trước của Trác Uyên, xả thân vì triều đình cứu giá. Lần này hoàng thất được vị trung thần này liều chết cứu ra, tuy rằng Hoàng đế và Thái tử đều bị Khuyển Nhung hại chết…
Sau đó, khi đã mai táng tiên hoàng xong xuôi, Vũ Văn Thông cũng bắt đầu đăng cơ đại điển. Ai bảo cả hoàng thất chỉ còn một mình hắn.
Chậm rãi ngồi lên trên Long ỷ rộng lớn, vốn ánh mắt Vũ Văn Thông chỉ như hạt đậu xanh, nay lại lóe lên tia sáng thực uy nghiêm, đủ khí thế vương giả.
Bà ngoại nó, ba gia chủ Long Dật Phi và Tạ Khiếu Phong và tất cả quan lại trong triều đình, đều khom người hướng về tân hoàng bái hạ, lớn tiếng nói: “Chúc Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Miễn lễ bình thân.”
Chậm rãi giơ hai tay, vẻ mặt Vũ Văn Thông nghiêm trang, sau đó thản nhiên nói: “Lần này sở dĩ trẫm có thể thoát hiểm, bảo vệ giang sơn Đế Quốc Thiên Vũ kiên cố, đều là nhờ công của Đệ nhất đại quản gia Trác Uyên của Đế Quốc Thiên Vũ, hợp tác với Lạc gia, anh dũng giết địch, dẹp loạn man di, xả thân vì triều đình cứu giá. Hôm nay trẫm bàn về phần thưởng, truyền Trác Uyên và tất cả mọi người Lạc gia lên điện.”
Vũ Văn Thông lớn tiếng nói, bên cạnh lập tức có giọng nói lanh lảnh cất lên: “Tuyền Trác Uyên và tất cả mọi người Lạc gia lên điện.”
Giọng nói bén nhọn truyền ra bên ngoài, chỉ một chốc lát, Trác Uyên dẫn theo một đám người Lạc gia chầm chậm đi lên giữa đại điện.
Ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, hai con ngươi Vũ Văn Thông không nhịn được ro rụt lại, trong lòng nháy mắt trầm xuống.
Căn bản một mình Trác Uyên đã khó đối phó, nhưng mà bây giờ lại…
Trong lòng Vũ Văn Thông ai thán, cười khổ không ngừng, tuy rằng hắn ta đã phải tiếp nhận việc chính mình trở thành con rối Hoàng đế rồi, nhưng tốt xấu gì cũng có hy vọng, gần đây trong lúc vô tình hắn ta có nghe thấy các nàng Vân Sương nói chuyện phiếm ở Vĩnh An Hòa, rằng Trác Uyên sẽ lập tức rời đi.
Chuyện này không khỏi khiến hắn ta mừng rõ, nếu như tên tiểu tử ma đầu này rời đi thì Lạc gia sẽ nhanh chóng trở nên loạn thành một đống tan tác, dù sao không có tên hung thần ác sát này thì ai cũng không phục ai, ngoại trừ Trác Uyên thì ai có thể trấn trụ được bọn họ.
Đến lúc đó hắn ta lại mượn sức xoay chuyển tình thế, nói không chừng lại có thể nắm được quyền thiên tử trong tay.
Nhưng bây giờ nhìn lại, hắn ta cũng không còn tâm tư đó nữa.
Chỉ thấy Trác Uyên dẫn đầu, tất cả mọi người Lạc gia đều đi phía sau của hắn, sau lưng hắn có ba người, lúc này đó là Tam đại trí giả của Đế Quốc Thiên Vũ, Gia Cát Ngọc Long, Lãnh Vô Thường cùng với đồ đệ của Thất trưởng lão U Minh Cốc, U Minh.
Mặc dù U Minh không có gây chú ý như hai người còn lại, nhưng Vũ Văn Thông cũng hiểu được, tên tiểu tử này cũng khó đối phó như vậy.
Chỉ dựa vào ba tên còn tinh ranh hơn cáo già này tọa trấn ở Lạc gia, cho dù hoàng đế như hắn ta muốn mưu lợi cái gì thì cũng không thể nào đạt được.
Mặt khác, lại nhìn về phía sau, là cường giả mạnh nhất Đế Quốc Thiên Vũ. Ngoại trừ Lệ Kinh Thiên, Cừu Viêm Hải là trưởng lão Lạc gia, Vũ Văn Thông còn nhìn thấy hai vị trưởng lão m Dương.
Hơn nữa nhìn vào khí thế kia, còn mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.
Rời ánh mắt, trong lòng Vũ Văn Thông trở nên nguội lạnh, cười khổ nhìn về phía Trác Uyên nói: “Huynh đệ, ngươi cũng là người phải đi, sẽ không để lại cho ta một chút hy vọng nào hay sao. Ngươi dẫn toàn bộ người đến như thế này, đường tiếp theo ta phải đi thế nào?”
“Như thế nào, Hoàng Thượng còn ý tưởng nào khác hay sao?” Đột nhiên cười nhạo một tiếng, vẻ mặt Trác Uyên diễu cợt nhìn hắn ta.
Thở dài lắc đầu, vẻ mặt Vũ Văn Thông bất đắc dĩ nói: “Có lẽ trước kia còn có, nhưng bây giờ xem như đã hoàn toàn không còn nữa. Ta làm tốt ngôi vị Hoàng đế này là đủ rồi.”
Trong đó lại có một tên triều thần tự nhận là trung tâm đứng dậy, chỉ thẳng vào mặt Trác Uyên mắng to: “Lớn mật, dám nói chuyện như vậy với Thánh Thượng, phạm phải tội bất kính, phải trảm. Mặc dù ngươi có là hộ quốc công thần nhưng nói chuyện lại vô lễ như vậy, coi rẻ Thánh Thượng.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất