Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Bộp!  

             Một tiếng vang nhỏ phát ra, Tà Vô Nguyệt đặt một lọ hồ lô mộc mạc lên trên bàn, cười nói: “Trong này có chứa thần hồn của ba vị trưởng lão Ngự Thú Tông. Chỉ dựa vào cái này chúng ta hoàn toàn có thể khởi binh vấn tội với bọn chúng. Còn phần muốn chỗ tốt như thế nào thì phải thỉnh Nhâm tông chủ quyết đoán.”  

             “Hừ… Còn có thể muốn chỗ tốt như thế nào? Khuyển Nhung ở vùng núi non, núi cao rừng rậm, trong đó không kém phần giàu có, mỏ khoáng chằng chịt, linh dược đầy đất. Địa phương đó, lão phu đã ngưỡng mộ trong lòng từ sớm.”  

             Ánh mắt hơi nhíu lại, Nhâm tông chủ cười lạnh: “Không phải bọn họ muốn một phần mười lãnh địa của Đế Quốc Thiên Vũ hay sao? Chúng ta cũng giống như vậy, lần này phải khiến cho bọn họ xuất huyết nhiều.”  

             Khóe miệng cong lên một nụ cười gian ác, Tà Vô Nguyệt thản nhiên gật đầu: “Đúng vậy, tại hạ cùng với Nhâm tông chủ không bàn mà cùng chung suy nghĩ, ta cũng có ý muốn như vậy. Chúng ta quay về tông môn triệu tập cao thủ, đi đến Ngự Thú Tông đòi lại công đạo.”  

             “Tốt.”  

             Cười lạnh gật đầu, Nhâm tông chủ không khỏi liếc mắt nhìn hai người một cái, cười lớn: “Xem ra rất nhanh thôi, ba tông chúng ra sẽ được nâng cao một bước, ha ha ha…”  

             Hai người còn lại liếc nhìn lẫn nhau, cũng liên tục cười to.  

             Mặc dù Tuyên Kiếm Phong và Tà Vô Nguyệt không hòa hợp, nhưng lúc này hai bên đều gặp được chuyện tốt, nên tâm trạng cũng vô cùng vui sướng.  

             Tuy nhiên Tuyên Kiếm Phong lại nhanh chóng nhíu mày hỏi: “Nhưng xử lý kẻ thù bên ngoài là chuyện dễ dàng, còn chuyện của Đế Quốc Thiên Vũ thì nên giải quyết như thế nào? Họ Vũ Văn gia tộc dám cả gan làm loạn như thế, thật sự không nên chấp chưởng Đế Quốc Thiên Vũ một lần nữa. Chúng ta cần lập một người đại diện khác, đảm bảo lợi ích trên Đế Quốc Thiên Vũ của ba tông môn.”  

             “Chuyện này không cần nhọc Tuyên tông chủ quan tâm, người đại diện mới, không phải đã rất rõ ràng rồi hay sao?” Khóe miệng nhếch lên, Tà Vô Nguyệt cười lạnh nói.  

             Mí mắt khẽ run lên, Tuyên Kiếm Phong không khỏi kinh ngạc nói: “Ngươi nói là… Lạc gia đó? Không được, ai chẳng biết rằng vài năm trước ngươi thu mua Đại quản gia Trác Uyên của Lạc gia vào trong Ma Sách Tông. Bây giờ bảo bọn họ làm người đại diện cho chúng ta, không phải là làm người đại diện cho ngươi hay sao.”  

             “Tuyên Kiếm Phong, ngươi là tên bụng dạ hẹp hòi. Tuy rằng Lạc gia có một chút quan hệ với Ma Sách Tông, nhưng chúng ta tuyệt đối sẽ không thể bởi vì một chút lợi ích nhỏ nhoi mà tổn hại đến lợi ích của cả ba tông môn, nhất là chuyện đó có thể gây hiềm khích với Thiên Di Tông. Chẳng lẽ ta lại là kẻ ngốc chỉ biết nhìn thấy lợi ích trước mắt mà không để ý đến đại cục hay sao?”  

             Đột nhiên cười nhạo, Tà Vô Nguyệt quay đầu nhìn về phía Nhâm tông chủ, khom người nói: “Trước kia chuyện phân phối lợi ích trong Đế Quốc Thiên Vũ là Thiên Di Tông lấy ba thành, hai tông chúng ta lấy hai thành, Đế Quốc Thiên Vũ lưu lại ba thành cho chính mình. Nhưng từ nay về sau, Lạc gia trở thành người đại diện, sẽ xuất ra một thành chia đều cho chúng ta, chính mình chỉ lấy hai thành. Như vậy mà nói, về sau Thiên Di Tông có thể có đến bốn thành, hai nhà chúng ta cũng có thể có đến ba thành, như thế nào?”  

             Ánh mắt không khỏi sáng ngời, Nhâm tông chủ cũng cảm thấy hứng thú, khẽ gật đầu, cười nói: “Chuyện này tất cả mọi người đều có lợi, mặc kệ là do ai chấp chưởng miếng bánh này, đều là chuyện tốt. Chỉ cần hắn có thể phân phối thỏa đáng lợi ích định kì, không tự ý trộm cắp thì sẽ không thành vấn đề.”  

             “Đúng là như thế.” Tà Vô Nguyệt khẽ vuốt cằm, gật đầu cười nói, sau đó vẻ mặt khiêu khích nhìn về phía Tuyên Kiếm Phong.  

             Tuyên Kiếm Phong nghẹn lời, lại liếc mắt nhìn về phía Nhâm tông chủ một cái, thấy mặt lão ta tràn đầy ý cười, nhưng dưới vẻ tươi cười lại mang theo sự cứng rắn không thể làm trái.  

             Rơi vào đường cùng, lão ta cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, nhưng vẫn buồn bã nói: “Nhưng mà Nhâm tông chủ, chúng ta đã xác định được người đại diện mới sau này, nhưng mà người đại diện cũ là Vũ Văn gia tộc thì nên xử trí như thế nào đây?”  

             “Họ Vũ Văn gia tộc đã chấp chưởng ở Đế Quốc Thiên Vũ ngàn năm qua, căn cơ quá sâu, một khi động sẽ khiến thiên hạ đại loạn, chúng ta cũng sẽ gặp bất lợi. Các ngươi đừng quên, ngàn năm trước khi Đế Quốc Thiên Vũ vừa mới lập quốc, có gần trăm năm bất ổn, trong đó còn có Thất Thế Gia tranh phong, dân chúng lầm than, các đại gia tộc khốn khổ, sao có thể khai thác được tài nguyên của Đế Quốc? Khi đó, thu hoạch của chúng ta thực sự là rất ít mà. Cho nên hiện tại, Đế Quốc Thiên Vũ tuyệt đối không thể loạn.”  

             Trong ánh mắt lóe lên tia sáng, Nhâm tông chủ bình tĩnh nói, sau đó liếc nhìn về phía Tà Vô Nguyệt nói: “Tà tông chủ, người ngươi tuyển chọn, có nắm chắc hoàn toàn toàn giam cầm được họ Vũ Văn gia tộc, nắm hoàn toàn quyền lực của hoàng thất hay không?”   

             “Ha ha ha… Nhâm tông chủ thực sự là lo lắng nhiều, hiện tại tất nhiên hắn đã làm chuyện này. Huống hồ, trong đó làm sao có thể xuất hiện phiền toàn, không phải còn có Ma Sách Tông chúng ta hay sao.”  

             Nhìn kỹ lão ta một cái, Nhâm tông chủ vừa lòng gật đầu khen: “Tà tông chủ, thực sự là một thiếu niên tràn đầy hứa hẹn, chuyện này sẽ giao cho ngươi toàn quyền phụ trách. Bản tông chủ còn có chuyện quan trọng khác, đi trước một bước, cáo từ.”  

             Vừa dứt lời, Nhâm tông chủ liền bước một bước chân, trong nháy mắt bóng người đã biến mất.  

             Tà Vô Nguyệt khẽ vuốt cằm, khom người cúi đầu.  

             Đợi cho đến khi xung quanh đã hoàn toàn không còn hơi thở của Nhâm tông chủ, Tuyên Kiếm Phong mới quay lại nhìn về phía Tà Vô Nguyệt, vẻ mặt cười lạnh nói: “Tà Vô Nguyệt, lần này ngươi thực sự lớn mặt trước mặt Nhâm tông chủ. Tuy nhiên lão phu cảnh cáo ngươi, ngươi cũng không nên ỷ vào chuyện người một nhà chấp chưởng Đế Quốc Thiên Vũ, âm thầm động tay động chân. Nếu như để cho lão phu biết, thu hoạch của Huyền Thiên Tông có xảy ra vấn đề gì thì…”  

             “Thì làm sao?”  

             Nhướng mày, Tà Vô Nguyệt tiếp tục cười lạnh nói: “Ai bảo chuyện điều phối tài nguyên của Đế Quốc Thiên Vũ đều nằm trong tay ta? Không phải trước kia ta thu tiểu tử kia ngươi đã nói ta lỗ vốn, không ngừng chê cười. Bây giờ thì như thế nào, vật siêu giá trị đó. Nhưng còn ngươi thu tiểu cô nương kia vào môn phái, gần đây ra sao rồi, hoàn toàn không hề có động tĩnh gì, ha ha ha.”  

eyJpdiI6ImFSWEpYNnVrSVhCQnFBdWQyK3hkdUE9PSIsInZhbHVlIjoicjhkOTFVS0hTRXFQcjF6a1JzWGR5T3N0dmVWa3JZMGJXcGRUaEQwbW4xMlowSHhhVG5DXC9aaWVVcGdZWHgydXBHU1RENjFxSVZvenk3VDBqdFVQMVY0RFFuMlVHQjRkRHRWQnZlakZ6XC9Va2tYVXpVMFJyYk5iSmdSXC91T2UyV25XSFBBOHdRa1E2VERCdFpkRldlQ2dacXJHWDFrMFdNNDJaUVNxRDRuZW11Q1AwVVpveWR3aGxVQ3RrUlFSaVwvQnhtUHVQN1pxNlwvRmpGNmNuVndjMkpOa0xFK3E1QW1iN0pVYndnR3ExK2Y0XC91eVAzQkhnVGkwOXYwMzU1Y3pReHo4MmZWQ09lY2VQeVpDa1haM0ZEV2txZnVzbVdTRXJcL0VcL2ZJckdvektCYmI2bGdVaE5VQTFjNG5MOFBRVDJnZUw3RHdGM1hmVE12VFIzK003cStwdmZHcFwvN3N0XC9Ud2JGWWgyXC80SXZkM3ZSbmxvV2h6cncwYkU1QUZJQUY4NkgwcHpkamVZS2Q4NVdvYUNaSW12MFpyeDduQ3BSc28rTmJyRmFwb2t3SUF3QytETEFxNkQ1WGNrTVM0UTdydkpabzNRcHdRQTQ5eXBmSHoxOEFlYWVHSmNoQUZsSWhaeXdBNmhReWxIejRPTXhsUHRJdHVxbGlmMWJISERlWENzODIzdVBnVTk3RzBLOUh0SlR2S2UweEY1KzZuU0pWZ3dNRmhaN01CblJRcCtTODNpNTRkeEZzcVZuOTY2QXQ1Wks5NlwvRU9XXC9ZOUZjZDdveklGeGpSSFJyekxUM243RTlNYkgzbTlDTlkxbTlsOUhxQytRR2ZPczg2ekh2ZGtITVZra21rSE1SNncyRFI1cnlLXC9vdEJONjI1Y0tiRGtEMzBcL1lKRFVQNThOaklkVzVKa29GQjV5WlB0dzlyeXpmSGIwOG5UVWxZd1k2M2xqUUh1djN2UUJadUd2a3IrdW5aMmdWRzZUNWtBSzRzazJIRWlGVGFrTFV3ZFozYk1XcnJ2YWtvNTYzVUl1d2pDODV0aldkajFsVXZ4czJTbTFHVjZUVEQxcEFBNnpnR1VTVGVHM0JBNENGM3ljRUxYVHNHb2RZRHBoSXdNUWd6N3F0cndWTENPOXIxZHRUT25hRmRQXC8zSnJxUG5IZVc0cnB2Z0ZxV3RjcEYxalYzWjJEZFNJM0l5ZjJvY2t2czd1QThKYkxmUzMxK3kySytkRlB2UjAyeW96ZjZTRm1XRTNnYktlb1NTT2ZEN2RtM3ZMQUFYQlpOT0tFZkczZWpkRTNDTUVIT0VrUzlvUGlnbzRha01MRWhEeXMxRTF5R24wdW8zUlIweGFEKzRqa2ROWlwvSTRvdHlxWGtDSG9kUWNPekxkU1NRdTZOVlwvUlRSbytuQlZIbWxvRVwvMTdzWXg5aDl5M0h3eWE1dWJER0hXcGtTSENkMDRzTWIraXpZN0w1Z1ZzakRKcHNIdGxGYlFCSm8xTGpQQ2JIbVBRc1Y4VjhTV0FwMVBtVkdZVXlOOHcxU1AzUyIsIm1hYyI6ImIyY2FkODA1YmJiOWQ3YjNlYjkxMzc1ZjJlOGQwMzMxYjUyODhlODdlMTdkMzQ2MGQ4N2VmNTIzOWVjY2Y3NmQifQ==
eyJpdiI6Ikc5K1wvVTZGYjRGMXg1RXNrVVhjcCtnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlN2bWJvV2ZPc0U4WndYREJQVXVJVk1XSk5cL1hrM2pGMFwvOU5TN29nN0QxTlNIbWpYc2x6WnpUdjJPVld0OTFiYjY5ckxvNFpTN2tleGRZZndCWVpoSmpcL2pMUDJPN2drc1JJRmoyMHNEcUpDQU5Dak5rczdnNEM5QVo0dDNOdEZsVUgzOVlKOU1FTHkrUnZwdjhqSXZMdHIxZUlqdTJzRm8wRnhraWxtakw0aTJ3dkZkaXQrXC8xb3dNQWJtb0ZCTnlBOCtsRkpKZ084aHBPWGVIekxiVkdCak1SYXdwSENqR3RJNllMNTJPV1FQSDlsRCtBc2dsMnRuV3M3U0NWWmFQYTE3cDJ0a2llaGdPazNwbmRyd2R6akxzbXhQUUhJdWgzZGJ3YlNoemEwZkplTEM3WXY3RktmQzlPVnFORXgyTlM0N2xCbFBhUE1RWXRPejVuczZIaElBZkJLTnBKXC9nUWlzOHJ6XC9EeUl4YmdJbVhnS3l6MWRmWHJSVTI1Unlzbm52dElXaEdoVStcL1wvbWRsTGc0bU5ieWhwOUhCaFVTRkM2dm5FekhUaDNtemk5TnlpbVJkb1EzVGZsb2JlZ0N0NjFCMkNzMEpZNHVaSUgwM0FvQkcwdWk4Umh2Qk0xWDBrcUIwOUZEK3pJcFJQNWZMU3NORWVHZkROcjlrXC92UXJqNjRiT29ZMit3cWpVSmc1TW82XC94V050UWhrMThkQ0pUZXlITmNMUkFpNmZoaUtES3RBcnpPcm81K1paVDI4UCtFcmtWa015MmZRMFdPQkQ3VVU0OEgzU2szT2lmWVhqUWgzUWplWHpoV0NyYXQ0WlVzdmdyR0o4RStySFZwSjRQIiwibWFjIjoiZGVkOGQ3NjQ3YjkyOTlmODM5YjdjNWRkNGU5ZDhhYmQxNGM2NmYyNzI3OWRlZjBkY2Y1M2NlNTkwMDFkMmVmMCJ9

             Lạnh lùng cười, Tà Vô Nguyệt đánh một trảo vào trong không trung, trong mắt lộ ra tia sáng kì lạ.

Ads
';
Advertisement