Trên một ngọn núi cao nguy nga sừng sững, sương mù mênh mông, mờ mịt lượn lờ. Tại đỉnh núi có một gian đình nhỏ rộng mười thước vuông, một thanh niên mặc áo dài gấm màu xanh đen, mặt mày sáng sủa đang ung dung tự đắc ngồi trước bàn phẩm trà, chẳng qua khóe miệng lại thỉnh thoảng nhếch lên một vòng cung, khiến cho người khác nảy sinh cảm giác vô cùng gian ác.
Giống như đang bị một con rắn độc nhìn chăm chú, trong lòng trở nên lạnh lẽo.
Vút
Một tia sáng xẹt qua trên khoảng không, đáp xuống đỉnh núi này, hiện ra một bóng người áo trắng già nua, khoác áo lụa dệt tơ vàng, tay cầm phất trần, mang dáng vẻ, phong thái như thần tiên.
Nhìn thấy người này, thanh niên kia không khỏi cười lớn một tiếng, nhưng cũng không đứng dậy, chỉ tùy ý vung tay lên, cười nói: “Tuyên Kiếm Phong của Huyền Thiên Tông, nhiều năm không gặp, gần đây có khỏe không?”
“Tà Vô Nguyệt, bình thường ta với ngươi cũng rất ít khi lui tới, cũng không có giao tình gì đáng nói, đừng lôi kéo làm quen, sao hôm nay đột nhiên nhớ đến ta tới đây gặp nhau, rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì?” Tuyên Kiếm Phong hừ nhẹ một tiếng, phẩy phẩy ống tay áo, lập tức ngồi xuống.
Khóe miệng cong lên một nụ cười kì lạ, Tà Vô Nguyệt từ chối cho ý kiến lắc đầu, cười nói: “Gọi ngươi đến tất nhiên là có chuyện quan trọng cần thương lượng, tuy nhiên bây giờ còn chưa thể nói, bởi vì còn có một người chưa tới…”
Vút!
Nhưng mà, lão ta còn chưa dứt lời, lại một tia sáng xẹt qua trên không trung, đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người. Khí thế cường đại quét ngang qua cả đỉnh núi, mặc dù là hai người cũng hơi có cảm giác bị áp chế, có chút hơi khó chịu.
Con ngươi Tuyên Kiếm Phong không nhịn được co rụt lại, sợ hãi kêu thành tiếng: “Nhâm tông chủ, sao ngài cũng đến đây?”
Người đến là một trung niên nam tử vẻ mặt anh khí sáng ngời, mặt lạnh như đao kiếm, tràn ngập kiên nghị, râu thưa thớt trên cằm càng tăng thêm phần ngạo khí.
“Nhâm tông chủ, Vô Nguyệt kính mời.” Đãi ngộ hoàn toàn khác so với tông chủ Tuyên Kiếm Phong của Huyền Thiên Tông, lúc này Tà Vô Nguyệt cung kính đứng dậy, cúi đầu với người nam tử vạm vỡ kia.
Tuyên Kiếm Phong cũng vội vàng đứng dậy hành lễ.
Không khỏi nhếch miệng cười, người nam nhân vạm vỡ kia sờ cằm, bàn tay to vung lên, hào sảng nói: “Hai vị tông chủ khách khí, Nhâm mỗ đến đây để bàn chuyện đại sự, hai vị tông chủ cũng không cần thiết phải giữ lễ tiết, mau ngồi xuống, ha ha ha…”
Hiểu được tính tình của vị Nhâm tông chủ này, hai người khẽ vuốt cằm, chân thành ngồi xuống.
Nhâm tông chủ cũng vén trường bào, tùy tiện ngồi xuống, vô cùng tùy ý, sau đó mới nhìn về phía Tà Vô Nguyệt, trong mắt đột nhiên lóe lên tia sáng nói: “Tà tông chủ, chuyện lúc trước ngươi đề cập với ta là thật hay sao? Gia tộc Vũ Văn thực sự lớn mật như thế, dám lừa gạt sau lưng ba tông chúng ta làm chuyện mờ ám như vậy?”
“Chuyện này là chuyện lớn, tại hạ cũng không dám thuận miệng nói bậy, lừa gạt Nhâm tông chủ chứ?” Tà Vô Nguyệt ảm đạm vười, khẽ vuốt cằm nói.
Nhưng mà Tuyên Kiếm Phong lại sửng sốt, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Nhâm tông chủ, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Hả, Tuyên tông chủ còn chưa biết sao?” Không khỏi sửng sốt, Nhâm tông chủ kì quái liếc mắt nhìn về phía Tà Vô Nguyệt một cái, lại nhìn về phía lão ta nói: “Tà tông chủ không có nói cho ngươi biết trong ngọc giản truyền tin hay sao, gia tộc Vũ Văn kia ngấm ngầm nhượng lại một phần mười Đế Quốc Thiên Vũ cho Khyển Nhung.”
Cái gì?
Tuyên Kiếm Phong chấn động, cả thân người không nhịn được run lên, không thể tưởng tượng được nhìn về phía Tà Vô Nguyệt: “Đây là sự thực sao, bọn họ thực sự dám làm chuyện lớn như vậy? Hơn nữa, chuyện lớn như vậy, sao ngươi không đề cập với ta từ sớm?”
“Không phải bây giờ ta đang nói hay sao, cũng không phải không nói cho ngươi, hừ…” Tà Vô Nguyệt lạnh lùng cười, từ chối cho ý kiến.
Tuyên Kiếm Phong không nói được gì, ánh mắt nhìn về phía Tà Vô Nguyệt, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Rõ ràng tên tiểu tử này muốn lừa gạt lão ta, thông báo cho lão ta đến gặp nhau, lại không hề nói lý do. Quan hệ của hai nhà cũng không thân thiết, lão ta hoàn toàn có thể ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng không ngờ cứ như vậy hoàn toàn bị trúng kế.
Nhâm tông chủ chính là người đứng đầu ba tông hộ quốc, tông chủ Thiên Di Tông. Nếu như lão ta biết nhìn thấy chuyện lớn như vậy mà Huyền Thiên Tông cũng không quản cũng không hỏi đến, nhất định trong lòng sẽ nảy sinh ra kẽ hở, khiến cho hai tông phái bất hòa sinh ra khoảng cách.
Cứ như vậy, đây tuyệt đối là âm mưu của Tà Vô Nguyệt. Cho dù đến cuối cùng có hỏi, Tà Vô Nguyệt chỉ cần nói cho lão ta biết rằng đã báo cho Huyền Thiên Tông đến thương nghị, như vậy Tuyên Kiếm Phong sẽ hết đường chối cãi.
Đúng vậy, cho dù lão ta có báo cho Tuyên Kiếm Phong biết, nhưng lão ta cũng không có nói là chuyện lớn như vậy.
Chỉ dựa vào quan hệ ba ngày đánh một trận nhỏ, năm ngày đánh một trận lớn của hai tông môn, dựa vào cái gì mà Tà Vô Nguyệt nói nói một tiếng là lão ta phải chạy ngay đến gặp. Tuy nhiên may mà lão ta đến gặp, không thì có thể thật sự đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Trên trán khẽ chảy ra mồ hôi lạnh, Tuyên Kiếm Phong hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tà Vô Nguyệt, nghiến răng ken két. Tà Vô Nguyệt cũng quay đầu đi, khóe môi nhếch lên cười lạnh, từ chối cho ý kiến.
Hai mắt chứng kiến tất cả mọi chuyện, tất nhiên trong lòng Nhâm tông chủ cũng hiểu rõ ràng, nhưng cũng không vạch trần, cười lớn như cũ, khuyên giải nói: “Được rồi, chắc là do Tà tông chủ phải bận rộn giải quyết nhiều chuyện nên quên nói rồi, Tuyên tông chủ cũng không nên so đo. Việc cấp bách bây giờ là phải làm rõ chân tướng chuyện này, giải quyết hoàn toàn.”
Khẽ cười, Tà Vô Nguyệt gật đầu đáp, sau đó liền nói hết chân tướng mọi chuyện với hai người.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất