Vật thứ nhất là một cuộn tranh. Nhị hoàng tử vừa mở bức tranh đó ra xem thì giật mình, sợ hãi kêu lên: "Bức Giang Sơn Xã Tắc? Đại ca cho ta cái này là có ý gì? Chẳng nhẽ muốn ta đi tìm người đã biến mất gần ngàn năm nay, đệ nhất Tây Châu Đan Thanh Sinh, giúp ta khôi phục địa vị?"
"Chuyện này sao có thể được chứ? Lão ta biến mất đã lâu như vậy, ta biết đi tìm ở chỗ nào?" Lông mày Nhị hoàng tử nhăn chặt lại, suy nghĩ thật lâu rồi lại bất đắc dĩ lắc đầu.
Haiz, không đáng tin cậy, quá không đáng tin cậy.
Tiếp theo, hắn ta lại cầm vật thứ hai lên. Đó là một hộp vuông lớn chừng lòng bàn tay. Nhị hoàng tử vừa mở nắp ra thì nhất thời giật nảy mình, không nhịn được sợ hãi, liên tục nói lắp: "Cái này… Cái này… Đây là cái gì?"
Chỉ thấy trong hộp có một quả cầu óng ánh đang quay tròn loạn cả lên, trông giống như mắt người.
Người áo đen kia thấy thế, vội vàng khom người nói: "Khởi bẩm Nhị hoàng tử, đây là một con mắt của Đại tế ti Vân Huyền Cơ, có thể quan sát số mệnh đất trời. Năm đó sau khi tìm được, bệ hạ đã từng cố gắng thăm dò điều thần bí của Thần Nhãn nhưng đều không thành, vậy nên đành buông xuôi mặc kệ. Về sau Thái tử điện hạ thừa cơ chiếm được, tuy không biết có công dụng gì nhưng chắc chắn không phải vật tầm thường, cho nên mới muốn để lại cho điện hạ ngài, hẳn là sẽ có lúc dùng đến!"
"Thần Nhãn của Đại tế ti Vân Huyền Cơ?"
Mí mắt Nhị hoàng tử bất giác giật một cái, vừa cầm con mắt kia lên để xem tỉ mỉ thì chợt cảm nhận được một cỗ năng lượng mạnh kinh người. Hắn ta chỉ mới nhìn chằm chằm ánh mắt kia vài giây đã có xu hướng thần hồn điên đảo, linh hồn tán loạn, thế là ngay lập tức thả ra, hít sâu vài cái mới bình tĩnh lại được.
"Tà, quá tà!"
Thả con mắt kia vào lại trong hộp gỗ rồi đậy kín xong xuôi, Nhị hoàng tử mới thở dài một hơi, trong lòng vẫn còn sợ hãi, vỗ ngực nói: "Thứ đồ chơi này có lẽ tạm thời chưa cần đến, cũng không biết dùng thế nào, đừng dẫn lửa thiêu thân thì tốt hơn!"
Người áo đen kia cũng khẽ gật đầu. Ngay cả Hoàng đế phái người nghiên cứu một thời gian dài như vậy cũng chưa làm rõ được đây là thứ gì thì sao bọn họ có thể nhìn ra huyền bí của nó trong chốc lát được!
Cuối cùng, Nhị hoàng tử lấy ra vật thứ ba, một tấm tơ lụa cũ kỹ. Hắn ta mở ra xem, thì ra là một tấm bản đồ, phía dưới cùng ký một chữ “Vân” rất lớn!
"Khởi bẩm Nhị hoàng tử điện hạ, tấm bản đồ này chính là nơi cất giấu quốc khố hoàng thành, nghe đồn là vẽ nơi Vân gia ở sau khi rời núi để phụ tá Thái tổ. Vị trí có chữ “Vân” kia chính là Vân Gia Tổ Địa. Chỉ có điều Vân gia rời khỏi đó đã lâu, không có mấy người nhớ rõ nữa. Điện hạ dọc theo tấm bản đồ này, hẳn là có thể tìm tới nơi đó." Người áo đen giương mắt nhìn thoáng qua hắn ta, lập tức khom người bẩm báo.
Nhị hoàng tử nhíu mày, nhìn ba món đồ trong tay một chút, lẩm bẩm: "Thần Nhãn của Đại tế ti, bản đồ của Vân Gia Tổ Địa, còn có bức Giang Sơn Xã Tắc... Đại ca sưu tập ba món đồ này hẳn là vì..."
"Không sai, một tộc Vân gia của Đại tế ti có thể đoán thiên mệnh, vậy thì tổ địa của bọn họ nhất định có manh mối để phá giải bí mật của Thần Nhãn này. Nếu có thể giải ra điều huyền bí của Thần Nhãn, bằng khả năng xem vận mệnh, không biết chừng cũng có thể tìm ra tung tích của Đan Thanh Sinh!" Người áo đen kia lập tức ôm quyền giải thích.
Nhị hoàng tử nhắm mắt lại, thở dài: "Tâm tư đại ca thật kín đáo, lại có thể nghĩ đến cả chuyện này, đúng là cao minh. Nếu tìm được Đan Thanh Sinh kia, đâu chỉ là Đế quốc Thiên Vũ, cho dù nắm giữ toàn bộ Tây Châu cũng không thành vấn đề!"
Đồng tử Nhị hoàng tử bất giác ngưng tụ, hét lớn một tiếng: "Tốt, đại ca cũng đã chuẩn bị đến mức này, vậy thì để ta làm nốt chuyện đại ca vẫn chưa hoàn thành, đi tìm vị cao thủ đệ nhất Tây Châu này xin giúp đỡ. Đến lúc đó... Hừ hừ, lão tam, Trác Uyên, ngày chết của các ngươi sắp đến rồi!"
Nhị hoàng tử nghiến răng, trong mắt tràn đầy vẻ kiên định. Người áo đen kia cũng vô ý nở nụ cười quỷ dị.
Thái tử điện hạ, ngài trên trời có linh cũng có thể an nghỉ được rồi, kế hoạch của ngài đang được tiến hành, Nhị hoàng tử đang chuẩn bị báo thù cho điện hạ...
Ở một nơi khác, sau khi Trác Uyên đến Tiềm Long Các nói rõ ý tứ của tên mập, Long Dật Phi cực kỳ vui mừng, đồng ý ngay lập tức.
Có ngàn dặm đất đai màu mỡ để khai thác, sao lão ta lại có thể không động tâm chứ. Chỉ có điều nơi đó là biên cảnh, lão ta không yên tâm khi khai thác ở đó chút nào.
Thế nên lão ta đương nhiên phải nhờ Trác Uyên phái binh đến canh giữ.
Mà Trác Uyên cũng chỉ chờ đợi thời khắc này. Sau khi liếc mắt ra hiệu với Gia Cát Ngọc Long và Lãnh Vô Thường, ba người bắt đầu luân phiên tiến hành sách lược đánh vào tâm lý của Long Dật Phi, giảng giải xu hướng phát triển của liên minh Lạc gia, Lạc Minh.
Thấy có nhiều chỗ tốt như vậy, Tiềm Long Các lập tức đồng ý gia nhập. Đã có một nhà tiên phong, Kiếm Hầu Phủ và Hoa Vũ Lâu cũng rối rít theo đuôi, hoàn toàn không cần tốn nhiều công sức.
Dù sao hiện tại một mình Lạc gia độc đại, đi theo họ thì có thịt ăn, còn làm trái họ? Hừ, chán sống rồi chắc!
Lại thêm mấy lão hồ ly Gia Cát Ngọc Long và Lãnh Vô Thường nói sen sen cũng nở hoa (1) này, trong chốc lát đã lừa gạt được cả ba nhà, làm bọn họ hận không thể gia nhập liên minh ngay lập tức, còn tưởng rằng mình chiếm được tiện nghi, đây là lời cảm ơn của Trác Uyên với mấy lão minh hữu bọn họ.
(1) 舌灿莲花 (thiệt xán liên hoa): Bắt nguồn từ một điển cố liên quan đến cao tăng Phật Đồ Trừng. Thạch Lặc, vua của Hậu Triệu gặp Phật Đồ Trừng ở Tương quốc, muốn thử đạo hạnh của ông. Phật Đồ Trừng lấy ra một bình bát (bát ăn của nhà sư), đổ đầy nước rồi thắp hương niệm chú, không lâu sau trong bát mọc lên một bông hoa sen xanh rực rỡ. Vì vậy câu này có ý chỉ những người có tài văn chương, giỏi ăn nói, thuyết phục người khác.
Thật ra thiên hạ này làm gì có bánh trên trời rớt xuống! Bọn họ chiếm được bao nhiêu lợi ích thì cũng phải trả giá nhiều bấy nhiêu.
Mặc dù sau khi gia nhập Lạc Minh, bọn họ có thêm nhiều lợi nhuận, nhưng từ nay về sau bọn họ lại không thể dùng thân phận gia tộc mình để hành động nữa, bởi vì bây giờ bọn họ đã là thành viên của Lạc Minh, đã mất đi quyền tự do phát triển, suốt đời đều bị liên minh này còng lại!
Cũng giống như quan hệ năm đó của Ngự Hạ Gia Tộc với các gia tộc phụ thuộc, tuy rằng mối quan hệ này chặt chẽ hơn, nhưng vẫn là quan hệ cấp trên cấp dưới. Minh chủ của Lạc Minh đương nhiên là Lạc gia, còn lại tất cả đều là thành viên do Lạc gia quản chế!
Hắn nên rời đi rồi...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất