"Thác Bạt nguyên soái, hôm nay chúng ta từ biệt ở đây, mong sau này có ngày gặp lại!"
Vừa về tới thành Phong Lâm, Trác Uyên lập tức để Thiên Vũ Tứ Hổ áp giải mấy tù binh và bọn Thác Bạt Thiết Sơn đến biên cảnh giao dịch, đổi lấy ngàn dặm đất đai. Bởi vì bọn họ bị phong ấn tu vi, cho nên dù đại quân Độc Cô chỉ còn bốn năm mươi vạn người cũng có thể dễ dàng áp giải hai trăm vạn tù binh, sẽ không gây ra hỗn loạn gì.
Dưới chân núi Hắc Phong, Trác Uyên mặt mũi hiền lành quét mắt nhìn tất cả tướng sĩ của Khuyển Nhung, nói lời tạm biệt. Nhưng gương mặt Thác Bạt Thiết Sơn vẫn một mực lạnh tanh, ôm quyền đáp bằng chất giọng ồm ồm: "Hừ, sau này đừng gặp lại nữa, lão phu cũng không muốn gặp lại ngươi!"
"Ha ha ha... Sao Thác Bạt nguyên soái lại nói như vậy, cho dù chúng ta không phải bằng hữu thì cũng là đối thủ, hai bên hẳn cũng phải có sự tôn trọng tối thiểu chứ, giống như tình nghĩa chiến trường thâm hậu giữa ngài và lão nguyên soái Độc Cô ấy?"
"Hừ hừ hừ... Mặc dù Độc Cô Chiến Thiên bày quân tuyệt diệu, nhưng vẫn là chuyện con người có thể làm. Còn ngươi hoàn toàn không phải người, toàn ra mấy chiêu không ai đoán được. Nhất là Phi Hổ Quân cuối cùng kia, rốt cục là chiêu mộ từ chỗ nào vậy, ức hiếp nhau quá rồi!" Hình như Thác Bạt Thiết Sơn vẫn còn uất ức vì lần bại trận này, liên tục nổi giận.
Trác Uyên chỉ cười lớn một tiếng, từ chối cho ý kiến. Lại nhìn những tướng lĩnh Khuyển Nhung khác, mặc dù bọn họ cũng đầy rẫy oán hận với Trác Uyên, nhưng nhiều hơn vẫn là kính phục, mà nhiều hơn nữa chính là kiêng kị.
Cùng chiến đấu một trận với Trác Uyên, bọn họ mới biết được cái gì gọi là xuất sắc như thần. Người này mang binh nhưng lại tinh thông mọi thứ kỳ môn ngoại đạo, bọn họ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị dọa tiểu ra quần rồi.
Đối thủ như vậy, bọn họ cũng không mong gặp lại, thực sự rất khó phỏng đoán.
Thác Bạt Thiết Sơn nghĩ như vậy, Thác Bạt Lưu Phong cũng nghĩ như vậy, Bát Lang Vệ lại càng nghĩ như vậy. Chỉ có Thác Bạt Liên Nhi nhìn bộ dạng tươi cười của Trác Uyên, trong lòng cực kỳ phức tạp. Nàng ta trầm ngâm hồi lâu mới lớn tiếng hét: "Trác Uyên, ngươi đừng quên ngươi còn nợ ta một nửa số linh dược trên Thú Vương Sơn!"
"Cái gì mà nợ ngươi một nửa? Mong ngươi hãy chú ý tới thân phận của mình một chút! Bây giờ ngươi là tù binh của ta, cả người ngươi đều là của ta, ta còn có thể nợ ngươi cái gì cơ chứ? Ha ha ha..." Trác Uyên cười lớn, mở miệng trêu đùa.
Hai má Thác Bạt Liên Nhi đỏ rực lên, mất tự nhiên quay đầu, lẩm bẩm: "Sao ta lại là người của ngươi được, không biết giữ mồm giữ miệng, đồ lưu manh..."
Thế nhưng Trác Uyên cũng không để ý đến chuyện này, chỉ căn dặn Thiên Vũ Tứ Hổ vài câu rồi tiễn bọn họ rời đi.
Tiếp theo hắn quay về phòng nghị sự trên núi Hắc Phong, nơi đó đã sớm đứng đầy người. Ngày cuối cùng làm đại quản gia của Lạc gia, hắn nhất định phải xử lý tất cả mọi chuyện thỏa đáng mới có thể yên tâm rời đi.
"Lệ Kinh Thiên, Tuyết Thanh Kiến, Cừu Viêm Hải, Thiên Địa Song Thánh tiến lên phía trước!"
Sau khi Trác Uyên hô một tiếng, năm người này cùng nhau tiến lên trước một bước, khom người ôm quyền. Nhất là Thiên Địa Song Thánh, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên càng thêm kính phục. Ba trăm năm qua bọn họ vẫn không có cách nào đột phá, chỉ có thể ôm niềm tiếc nuối với Hóa Hư Cảnh, nhưng hiện tại bọn họ đã là cao thủ Hóa Hư cảnh tầng ba.
Cho nên nếu nói tình cảm của bọn họ đối với Trác Uyên là trung thành thì không bằng nói là cảm kích đến mức có thể máu chảy đầu rơi. Chỉ cần Trác Uyên ra lệnh một câu, cho dù là lên núi đao hay xuống biển lửa, bọn họ cũng sẽ không chối từ.
"Năm vị trưởng lão đều có thực lực hơn người, từ nay về sau, thăng làm cung phụng của Lạc gia, bảo vệ sự bình an của gia chủ và tiểu thư!" Trác Uyên khoan thai lên tiếng. Năm người nghe xong, dồn dập gật đầu lĩnh mệnh: "Rõ!"
Ba người Gia Cát Ngọc Long, Lãnh Vô Thường và U Minh liếc mắt nhìn nhau, dĩ nhiên đã đoán được tâm tư của Trác Uyên.
Phải biết rằng, vào thời điểm Trác Uyên quản gia, cho dù có thực lực mạnh hơn người cũng chỉ là trưởng lão Lạc gia, không có chức cung phụng. Hiện tại Trác Uyên chọn năm người có năng lực chiến đấu mạnh nhất gia tộc làm cung phụng, rõ ràng là để bọn họ thoát khỏi phạm vi quản chế của quản gia, ức chế quyền lực quản gia.
Nói cách khác, Trác Uyên giống như hoàng đế, chia Lạc gia thành văn thần võ tướng, kiềm chế lẫn nhau!
Haiz, xem ra mặc dù có huyết tằm khống chế, vị Trác quản gia này vẫn không yên lòng về thiếu chủ Lạc gia, sợ hắn khó mà kiềm chế nhiều hung thần ác sát như vậy!
Gia Cát Ngọc Long hiểu rõ trong lòng, không khỏi bật cười lắc đầu.
"Gia Cát Ngọc Long, Lãnh Vô Thường, U Minh tiến lên một bước!" Trác Uyên nói tiếp, ba người liền chậm rãi tiến lên, khom người cúi đầu.
Trác Uyên nhìn chằm chằm bọn họ một chút, thản nhiên lên tiếng: "Từ nay về sau, Gia Cát Ngọc Long là đại quản gia Lạc gia, phụ tá gia chủ xử lý chuyện Lạc minh; Lãnh Vô Thường là đại chấp sự Lạc gia, quản lý khai thác, kinh doanh và các phương diện khác; U Minh là quân sư tham mưu Lạc gia, hỗ trợ mấy người Ám Ảnh Đội, Độc Cô Quân thăm dò tin tức đối ngoại và thảo phạt!"
Ba người bất giác run lên, sau khi liếc nhìn nhau đều không nhịn được thở dài một hơi, than thở đáp: "Rõ!"
Trong lòng bọn họ đều hiểu rõ mục đích Trác Uyên an bài như vậy, rõ ràng chính là kế phân chia quyền hành, vừa hỗ trợ vừa khống chế lẫn nhau!
Gia Cát Ngọc Long xử lý chuyện Lạc minh, rõ ràng là quản lý nhân mạch; Lãnh Vô Thường phụ trách sự vụ khai thác và thương nghiệp, đó chính là quản lý tài nguyên; mà U Minh càng dễ đoán hơn, chính là quản lý binh quyền!
Ba cỗ thế lực này vừa phụ trợ lẫn nhau lại vừa kiềm chế lẫn nhau, rõ ràng không chừa chỗ cho bọn họ chuyên quyền độc đoán!
Phất tay để mấy người họ lui ra, Trác Uyên lại tiến hành căn dặn một phen, nhất là đối với hai cha con Lôi Vũ Đình và Lôi Vân Thiên thì càng khuyên bảo kỹ hơn.
Ai bảo trước kia bọn họ và U Minh có thù oán chứ?
Nhưng mà bây giờ U Minh đã không còn là người của U Minh Cốc, chỉ có thể yên ổn ở lại Lạc gia, bọn họ cũng không tiếp tục để bụng nữa.
"Vậy thì tốt, làm thử một lần xem!" Trác Uyên cười tà một tiếng, khoan thai mở miệng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất