Lạc Minh Viễn gật đầu, lập tức làm ấn quyết. Chỉ chốc lát sau đã nghe thấy từng tiếng kêu gào vang lên, phần lớn cường giả trong đại sảnh bắt đầu đau đớn khó nhịn, ngã khuỵu xuống.
Đợi sau khi Lạc Minh Viễn lại làm một thủ quyết, bọn họ mới khôi phục lại bình thường, đồng thời hoảng sợ nhìn bóng lưng Lạc Minh Viễn.
Thật không ngờ trước khi đi, Trác Uyên lại có thể truyền thụ phương pháp khống chế huyết tằm này cho hắn. Vậy chẳng phải là về sau nếu chọc vào vị gia chủ này, bọn họ sẽ gặp xui xẻo hay sao?
Trong lòng đám người lo sợ một trận, vẻ mặt đau khổ liếc nhìn nhau.
Trác Uyên cười khẩy, thu hết biểu tình của tất cả mọi người vào đáy mắt, thỏa mãn gật đầu. Nếu như các ngươi không ôm lòng sợ hãi với gia chủ, lão tử mới thật sự không yên lòng rời đi.
"Đại tiểu thư, đưa Lôi Linh Giới cho ta!" Tiếp theo, Trác Uyên nhìn về phía Lạc Minh Ngọc hai mắt đẫm lệ đứng một bên, nói.
Lạc Minh Ngọc quýnh lên, vội vàng nhét chiếc nhẫn trong tay vào ngực, tủi thân nói: "Ngươi muốn làm gì, đây là đồ của ta! Ngươi sắp phải đi rồi, chẳng lẽ còn muốn lấy lại nó, không để cho ai tưởng niệm ư?"
Trác Uyên bật cười một tiếng, không khỏi lắc đầu bất đắc dĩ. Hắn cũng không tiếp tục mở miệng đòi, nhưng con ngươi bên phải lại lóe lên vầng sáng màu vàng kim, trong nháy mắt Lôi Linh Giới đeo trên tay Lạc Minh Ngọc đã xuất hiện trên tay hắn.
"Ngươi..." Lạc Minh Ngọc quýnh lên, vừa định chạy đến cướp về đã thấy Trác Uyên chậm rãi đeo Lôi Linh Giới lên tay Lạc Minh Viễn, sắc mặt nghiêm túc nói: "Gia chủ Lạc gia Lạc Minh Viễn, Trác Uyên làm đại quản gia tiền nhiệm của Lạc gia, hôm nay từ biệt chẳng biết bao giờ mới gặp lại. Có lẽ ta sẽ không thể tham gia đại điển tiếp nhận chức gia chủ của ngươi, vậy nên hôm nay đành tặng trước cho ngươi chiếc Lôi Linh Giới này. Mai sau, thời điểm Lôi Linh Giới nhấp nháy lần nữa chính là ngày Trác Uyên ta quay trở về Lạc gia!"
Trác Uyên nhìn Lạc Minh Viễn, nói năng khí phách nhưng lại càng giống như nói với tất cả mọi người ở đây, răn đe bọn họ.
Đừng tưởng rằng lão tử đi luôn không trở lại, các ngươi đàng hoàng một chút cho lão tử...
Bước chân chuẩn bị vọt tới trước của Lạc Minh Ngọc hơi khựng lại, bỗng dưng không nhịn được che kín đôi môi mềm, trong mắt chỉ toàn là hơi nước mịt mờ.
Trong lòng nàng vô cùng rõ ràng, Trác Uyên đã nỗ lực vì Lạc gia bọn họ quá nhiều, cho dù lần này bị ép đi Ma Sách Tông cũng là vì an toàn của Lạc gia.
Nếu không với bản lĩnh của Trác Uyên, trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá lội, Ma Sách Tông cũng chưa chắc có thể tìm được hắn.
Bây giờ hắn phải đi nhưng vẫn chưa biết vì sao Ma Sách Tông muốn mời hắn gia nhập. Đây có lẽ là một con đường tràn ngập nguy hiểm, một đi không trở lại. Nhưng dù vậy, điều cuối cùng Trác Uyên nghĩ đến vẫn là trật tự sau này của Lạc gia!
Lạc Minh Viễn nghẹn ngào nuốt một ngụm nước bọt, ép tâm tình mình bình tĩnh trở lại, giơ cao cánh tay, Lôi Linh Giới trên tay hắn phát ra ánh sáng rực rỡ. Lạc Minh Viễn cao giọng nói: "Ta, Lạc Minh Viễn, thân là gia chủ Lạc gia xin thề ở đây, từ nay về sau, Lôi Linh Giới chính là tín vật của gia chủ Lạc gia, truyền lại ngàn đời; là tín vật chí cao của Lạc Minh, không thể làm trái, thấy nhẫn như thấy gia chủ. Mặc kệ mai sau Lạc Minh lớn mạnh đến mức nào cũng sẽ là chỗ dựa kiên cố cho Trác quản gia. Mặc kệ mai sau Trác quản gia phải đối mặt với hiểm cảnh gì, cho dù là Tam Tông uy hiếp, Lạc Minh ta chắc chắn sẽ từ bỏ tất cả lập trường và lợi ích, dù chỉ còn lại một người cũng sẽ toàn tâm toàn lực ủng hộ Trác quản gia đến cùng!"
Thanh âm của Lạc Minh Viễn vang vọng khắp toàn trường, trong mắt đều là vẻ kiên định.
Trác Uyên cúi đầu nhìn Lôi Linh Giới trong tay mình một chút, nội tâm sáng tỏ. Mặc dù bây giờ hắn đã không còn là người của Lạc gia, cho dù ngày sau gặp phải rắc rối gì cũng không liên quan đến Lạc gia, nhưng Lạc gia vẫn nguyện ý tiến lùi cùng hắn, điều này không khỏi làm lòng hắn có chút cảm động.
Đám người trên điện cũng nghiêm mặt nhìn bóng lưng của Lạc Minh Viễn, vô cùng kính phục. Mặc dù vị gia chủ này còn nhỏ tuổi nhưng lại có tình có nghĩa, quả là hiếm có!
Trác Uyên nhìn thật kỹ hài tử đã lớn thành thiếu niên trước mặt, bất giác cười khẽ một tiếng, vỗ đầu hắn, cũng không nói thêm lời nào, sượt qua bờ vai hắn đi ra ngoài.
Tất cả người trong đại điện đều rối rít tránh ra một con đường, đưa mắt nhìn bóng dáng vị đại quản gia truyền kỳ đã đưa Lạc gia từ một gia tộc tam lưu tiến thẳng đến thế gia đệ nhất Thiên Vũ dần dần biến mất.
Thật lâu sau, thân thể Lạc Minh Viễn không nhịn được run rẩy, cắn chặt môi không nói nên lời, cổ họng như bị thứ gì chặn lại. Rồi đột nhiên hắn xoay người lại, dùng hết sức lực toàn thân, rống to một tiếng ra ngoài điện: "Trác đại ca, huynh nhất định phải trở về đó!"
Thanh âm truyền đi thật xa, nhưng hắn không biết Trác Uyên có nghe được hay không. Cách đó không xa Lạc Minh Ngọc đã khóc bù lu bù loa, trong đôi mắt toàn là nước, sưng đỏ không chịu nổi.
Thế nhưng khi không còn tâm ma, trong nội tâm hắn lại nhiều thêm những thứ khác, không bỏ được...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất