Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“A, ngươi khóc...”  

             “Không, không có, có hạt cát bay vào mắt thôi!”  

             Đột nhiên một tiếng hít thở mềm mại vang lên, Trác Uyên giơ mắt nhìn qua, chẳng biết từ lúc nào, Vân Sương đã dẫn công chúa Vĩnh Ninh đến trước mặt hắn. Ngay sau đó hắn vội vàng ngẩng đầu lên, trừng lớn hai mắt, vất vả nén ít nước mắt mới ứa ra trở lại.  

             Thấy cảnh này, Vân Sương vui vẻ mỉm cười, Vĩnh Ninh cũng che miệng cười khẽ, ánh mắt nhìn Trác Uyên nhiều hơn một tia dịu dàng.  

             Mặc dù người này là đại quản gia mạnh mẽ bá đạo, sau lưng cũng có một mặt không muốn người khác biết!  

             “Sao hai ngươi lại tới đây! Đặc biệt là Sương Nhi, là tộc trưởng tân nhiệm của Vân gia, không phải ngươi nói muốn dẫn tộc nhân thành lập Quan Tinh Đài ở núi Hắc Phong à, sao lại rảnh rỗi thế?” Dường như tức giận vì bị hai nữ tử nhìn thấy một mặt lúng túng của bản thân, Trác Uyên không khỏi kêu lên.  

             Nhưng hắn vừa dứt lời thì hai người kia liếc mắt nhìn nhau, lại bật cười lớn.  

             Tiếp theo Vân Sương nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, trong mắt tràn đầy dịu dàng nói: “Ngươi cứu vớt muôn dân thiên hạ, còn báo thù cho gia gia của ta. Ngày hôm nay ngươi phải rời đi, cho dù như thế nào ta đều phải đến tiễn ngươi một đoạn đường, để tỏ lòng biết ơn!”  

             “Không cần, dù sao đều là chuyện tiện tay, không có gì lớn lao!” Trác Uyên từ chối cho ý kiến xua tay, khinh thường nói: “Ta không nghĩ tới làm chuyện tốt, chỉ muốn lật ngã đối thủ của mình mà thôi. Nếu như đối thủ của ta là một đức minh quân, nói không chừng lão ta sẽ khiến vô số sinh mạng rơi vào cảnh khốn khổ lầm than. Trong mắt của ta chỉ có đối thủ, không có chính nghĩa và muôn dân!”  

             Lông mà Vân Sương vô thức run rẩy, nhìn hắn chăm chú, cuối cùng chậm rãi lắc đầu, cười nói: “Mặc dù ngươi cứ tự cho mình là kẻ ác, hơn nữa còn là tội ác tày trời nhưng... Ngươi lại khác với những kẻ ác khác, còn có một tia lương thiện, có thể cứu chữa, vì vậy...”  

             Nói đến đây, đột nhiên hai má của Vân Sương đỏ lên, từ từ tiến đến bên tai Trác Uyên, nhả ra một hơi thở như hoa lan: “Ta sẽ nghe theo nguyện vọng của gia gia, luôn đứng ở Lạc gia chờ ngươi trở về, cứu ngươi khỏi bể khổ, trở thành người tốt. Nếu ngươi không muốn, ta sẽ quấn ngươi cả đời!”  

             Thân thể Trác Uyên không khỏi run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ kỳ lạ, đợi đến khi hắn nhìn khuôn mặt của Vân Sương, sắc mặt nàng đã đỏ bừng lên, ánh mắt như làn nước mùa xuân, giống như muốn hòa tan tất cả những nơi tầm mắt nhìn thấy.  

             Dường như không dám nhìn thẳng vào mắt Trác Uyên, Vân Sương hơi cúi đầu, thì thầm: “Ngươi nghe cho kỹ, mặc kệ ngươi có đồng ý hay không, đây là ước định của chúng ta, nhất định phải về đấy!”  

             Vừa dứt lời, Vân Sương che mặt chạy trốn, vành tai cũng đỏ bừng.  

             Trác Uyên ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng thướt tha của nàng, thở dài đầy bất đắc dĩ: “Ước định cái gì chứ, hoàn toàn là mong muốn từ một phía, cũng không hỏi xem suy nghĩ của ta. Ài, chẳng biết học sự bá đạo này từ ai... A, hình như là mình...”  

             Phụt!  

             Vĩnh Ninh ở bên cạnh che miệng cười khẽ, sau đó nhìn Trác Uyên bằng ánh mắt quyến rũ, trong tay lóe lên tia sáng, lấy ra một cái vòng tay xanh biếc đưa qua: “Trác Uyên, ngươi cất kỹ nó, đây là di vật của mẫu hậu ta, về sau ta và ngươi trời nam biển bắc, vĩnh viễn không quên!”  

             “Thôi thôi, ta rời đi thì lấy một cái vòng tay của ngươi làm cái gì, còn vĩnh viễn không quên? Làm cái quỷ gì thế?” Trác Uyên trừng mắt, vẻ mặt đầy khó hiểu.  

             Vĩnh Ninh hơi buồn bực bĩu môi, do dự hồi lâu, cuối cùng tức giận dậm chân nói: “Ngươi đúng là một tên đầu gỗ khó chịu, ý của bản công chúa đã rõ ràng như vậy rồi, muốn bản công chúa tự mình nói ra miệng thì ngươi mới vui vẻ hả?”  

             Trác Uyên nhíu mày, ánh mắt toát lên vẻ nghi ngờ.  

             Thấy vậy, Vĩnh Ninh tức giận một hồi, cuối cùng cắn răng nói lớn: “Trác Uyên, hôm nay bản công chúa chính thức báo cho ngươi biết, bản công chúa xem trọng ngươi rồi. Vốn dĩ lần này ta tới núi Hắc Phong để ở chung với ngươi nhiều hơn, bồi dưỡng tình cảm. Nhưng không ngờ ta vừa tới thì ngươi lại muốn rời đi. Hết cách, chỉ có thể nhân cơ hội cuối cùng này đưa tín vật đính ước cho ngươi, hy vọng ngươi ở bên ngoài thì đừng quên ta...”  

             “Khoan khoan khoan khoan, dừng lại!”  

             Vĩnh Ninh công chúa còn chưa nói xong, Trác Uyên đã vội vàng phất tay áo, kêu lên: “Công chúa điện hạ, có phải ngươi nóng đầu rồi không, ta với ngươi không có nhiều thời gian ở chung, cũng chẳng có nhiều tình cảm như vậy để nói, bây giờ ngươi lại cho ta xem một màn như vậy, có phải quá đột ngột rồi không?”  

             “Không đột ngột, lẽ nào ngươi chưa từng nghe nói đến bốn chữ nhất kiến chung tình sao?”  

             Vĩnh Ninh chớp đôi mắt to xinh đẹp, nói đương nhiên: “Khi còn bé, mẫu hậu thường nói với ta, mặc kệ ta gặp khó khăn gì đều không cần phải sợ hãi. Bởi vì sẽ có một vị bạch mã vương tử hạ xuống từ trên trời, dùng lồng ngực rộng rãi của hắn bảo vệ ta trong vòng tay, không để ta chịu bất cứ uy hiếp gì. Mà ở cái hôm ngoài cửa Hoàng Thành đó, lúc ta sắp hương tiêu ngọc vẫn, đột nhiên ngươi lại xuất hiện, không phải rất giống với lời nói của mẫu hậu à, ngươi chính là nhân duyên của ta!”  

             Khuôn mặt Trác Uyên không nhịn được run rẩy, bất đắc dĩ thở dài: “Ài, công chúa, đó đều là truyện cổ tích, mà cổ tích đều gạt người thôi, ngươi không cần khăng khăng như vậy!”  

eyJpdiI6IndCSFZlRmZjaW5rOExvb29aR29xcWc9PSIsInZhbHVlIjoiQXNFN0RCeEdPakNYa1hOTHNpTmorbG1jVnR1SlNzRjI1cjQ2YW55UnVyUUpqVnJueEg4YmdPQ0JTdTJXeUNsYmZkbm1xMVE4OFhsdVRSRnBHcmwrY3NSMkhVdzdTc1AyWU81TTdXbHJ4YXpBejhJc254K2RUd3g1OHZKUzRhT09BTWtDTGdDN2JlMlpic0I4VnBLZzR6Q1JXRTBMR2IyaXErN1ZGTDBiZEQ5YWgyZk5yQ1ZyVSt5cXdhck1oclpud0d3cWlkTGVVM290dFFFRitaTGxZVEpnRGl2UW1GY2xtYlRaekIrS1g0Vm95WUZiUnlTdU1wK2tySXQwbzBEejNwVlVGQ09BVm1aV1JVeHYyTFlXTjZnblwvTVwvZUMwR1IwWFcwUCtcL0ZHUUk4eFpUXC9PUEJNUGFicUZmNzBcL1BvOVwvUXdYTTBLSk9rSTl6TEtKSGJkUjJuck8xSk9ycFhtK3BRTStwRHVJbEEyNGdma1I2cHdOXC9CcFVNZ3BBNWJkdHlkQ0phYWdyNmNlNmR2TGNZU003a2pmQ0w3aHV4bUFHSjVENXhra055anl0SlI5bXhNeVZtWFM3NW9HNnUxTzdybWlleStQbnFvNE9VVGNJSVVmekM1WTFSSXlmNFlTd0VBTmhLSzhmcUF0KzVRRyttYVRzbVhzOTZ0R2pRN2IxUHNYUGZrbG1mTlFmOG9DSUR1djBCbzk4ZFkxUjFHd2l4TExEb2o2MjRxa2ZDc0ZzaHZZU0VlK2YwMlJaVFRDWUNPNlJ0cnQ4SkN4ZjJnSTA4WW5vK2xLNFloTkdqMktwcjU4enhCM0RNS0dUazNyRFJMWm9rOURuK3dXdDFGeWlGOThsVnlENjdYMjN3MitDYUJ2YUFNXC9VNEc2NENOSUtYSVVvcHkxcmJ3Q3o1azlBcTZtT2lZbDJ2enE5eGlUZyIsIm1hYyI6ImJlZDZhOGI5Y2RhNTlmYjEyMGQ5ZGE5YzE4NjBkM2IwNmM2NDdkZmM3ODdjMDU5ZTY2ZDM2M2NkNjdiNjNhNzIifQ==
eyJpdiI6IktFNlZ5VjNuZ0ZWREttU3JTejJKWkE9PSIsInZhbHVlIjoibzc5U09Tc1BLaFBpeUh2ZVRxUWwzUGEzb1hhUmtlQ2hJaE9VajhGVnNLRjZ1RktoNVE1am9FdmIyeFZxQUUxbmNHSVNjamU2dmpVc0ZmQmdGem5rZTNEWWFmTFNcL2NQMHZaNlBaN3RsUGhFXC9MemNiOElXSGdwTVJ4cGF3emY4R3NqQUl4V0NJcFBcL2RhTWxPYkhwbm1xdVFRUVdLa0tVQXR3aDVVcXBWR2NYOHdlQzJuR0xHTkNNbE9aM2hIT1ExQzEzY0pyWkpETHM2VlBVUHJNK1wvc05PQm9WQjI2cnRKRWoybEc0NUZxWFJuSHFYZ01UV3ViME5wODNhQUhNMjBYbGJuanpWQXdGcnAyMmFCdWh0XC9hRDBvblNJQTZxSmNXV3I1bjhvWUZWQ2lPTnZRbDI0c2J1SlJVaVR0aUl1T0o0UTdVNlpnM2JaUnlzQWJRRHd6d3hOTmpONGcyXC9ZRFhqVFNWWlN4WHZmN1wvdThaRlh6ZFhYMjVcL0pONHd4ZjZwYWNHMG9WWjlwdlErNGRsNytDY0xyYVExbFRSRm5yZlJoN0J1d2R2VnUwPSIsIm1hYyI6Ijk0ZWIwOTU0ODhiMDUzZGMzNzQ2ZDI4YmVlZTg4MTRlNDNmMjQ0ZTMwYWQwOTlkZjI0ODE3MmM1M2I5MDEyYzUifQ==

             “Tiếp nhận Sương Nhi đó, không phải vừa nãy nàng nói muốn quấn ngươi cả đời à? Ngươi không từ chối chính là đồng ý. Một cô nương tính cách dịu dàng như nàng có thể chủ động nói ra những lời này thật sự rất đáng quý. Mà người có địa vị cao như bản công chúa lại chịu đầu hàng nhân ngượng trước người có địa vị thấp, chủ động nói lời yêu thương nhung nhớ, nguyện ý cùng hầu hạ một phu với người khác lại càng đáng quý hơn!”

Ads
';
Advertisement