Khóe miệng Vĩnh Ninh vô thức mỉm cười, ánh mắt nhìn Trác Uyên lấp lánh những ngôi sao nhỏ, giơ vòng ngọc lên trước mặt hắn, nở một nụ cười gian xảo giống như một a di xấu lừa gạt tiểu bằng hữu: “Trác Uyên, mau nhận vòng tay của ta, về sau chúng ta lưỡng tình tương duyệt, không bao giờ chia xa!”
Trác Uyên nuốt nước miếng ừng ực, từng là đại quản gia không sợ trời không sợ đất ngay tại giờ khắc này, dưới sự tấn công tình yêu mạnh mẽ của Vĩnh Ninh công chúa lại có cảm giác lúng túng nghèo rớt mồng tơi, trên đầu cũng toát ra từng lớp mồ hôi lạnh.
Xem ra câu nữ nhân như hổ không phải không có lý.
“Công công công chúa, ngươi phải tỉnh táo lại, Trác Uyên ta chỉ là một bụi cỏ, không biết đường phía trước như thế nào, chưa rõ sống chết, ngươi và ta không có kết quả tốt, nhất định phải cẩn thận chuyện này!”
“Tất nhiên ta phải cẩn thận rồi, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, gả cho thi thể thì phải thủ tiết cả đời, chỉ cần bản công chúa vui vẻ là được. Không phải ngươi vẫn thường hay nói với người khác nghe theo lòng mình à. Hiện tại bản công chúa làm theo lời ngươi nói đấy!” Vĩnh Ninh cười trêu một tia, trong mắt hiện lên ham muốn trần trụi.
Sắc mặt Trác Uyên thoáng qua một tia đau khổ, ước gì có thể tàn thẫn đánh cái miệng thối của mình, tự nhiên không có việc gì lại nói hưu nói vượn, hiện tại tốt rồi, báo ứng rơi xuống đầu hắn rồi.
“Ta nói này, công chúa, ngươi phải tỉnh táo lên! Nghỉ xem ngươi đường đường là công chúa tôn quý, chắc chắn có một chốn trở về. Ví dụ như Thiên Vũ Tứ Hổ, bọn họ đều có chiến công hiển hách, ngày nào cũng khóc lóc muốn tức phụ, nếu không thì ngươi suy nghĩ một chút nhé?”
“Không cần, đời này ta đã nhận định ngươi rồi, tùy hứng như thế đấy!” Vĩnh Nĩnh ngẩng đầu, hoạt bát trừng mắt với Trác Uyên, trêu chọc nói: “Nhìn đi, tính tình hai chúng ta rất hợp nhau đấy!”
Hợp cái con quỷ!
Vốn dĩ lần này lão tử còn hơi không nỡ rời khỏi Lạc gia, hiện tại ước gì có thể giương cánh bay mất...
Trác Uyên bất đắc dĩ xoa trán, trong lòng thầm nghĩ, đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, nhìn ra phía sau lưng Vĩnh Ninh, hét lớn: “A, Sương Nhi, ngươi trở lại làm gì thế, tìm công chúa à?”
“Sương Nhi?” Vĩnh Ninh sửng sốt, không khống chế được quay đầu nhìn lại.
Thế nhưng ngay lúc đó, bụp một tiếng, bóng dáng của Trác Uyên đã biến mất không thấy tăm hơi chỉ trong nháy mắt. Đến lúc Vĩnh Ninh xoay đầu lại, trước mặt nàng ta đã trống không, làm gì còn nửa sợi lông của Trác Uyên?
Vĩnh Ninh hung hăng dậm chân, u oán nhìn vòng ngọc trong tay, trong mắt dâng lên sương mù: “Người ta chỉ muốn ngươi nhận lấy lễ vật, đừng quên người ta thôi mà, sao lại chạy nhanh như vậy chứ, người ta cũng không phải là hổ? Hừ, đáng ghét...”
Làn gió lạnh lùng thổi qua dưới chân nàng ta, Vĩnh Ninh đứng thẳng một mình trong gió rét, không còn sự vui vẻ hoạt bát lúc nãy nữa, trên mặt là nỗi cô đơn, nước mắt không kiềm chế được tí tách rơi xuống.
Không ngờ nàng ta là công chúa, lần đầu tiên tỏ tình với nam tử mình yêu lại có kết quả như thế này, ài...
Mặt khác, Trác Uyên lắc mình, bóng dáng đã xuất hiện ở một dặm bên người núi Hắc Phong, trong lòng vẫn còn hơi sợ hãi.
Tuy rằng hắn không chán ghét những cô nương này nhưng muốn hắn tiếp nhận thì thực sự không có khả năng. Ngược lại không phải tình cảm chân thành tha thiết của người ta không lay chuyển được trái tim hắn, chỉ là... Ai bảo hắn là ma quỷ chứ?
Hắn có nguyên tắc của mình, không có khả năng động tình. Mà nguyên tắc này đã làm bạn với hắn cả đời, cuối cùng trở thành một thói quen.
Trái tim của hắn ra rất khó đáp lại tình cảm chân thành, bởi vì quá nặng, ngược lại với những thứ hư tình giả ý thì hắn lại có thể đối phó rất tự nhiên...
“Đợi một chút!”
Nhưng mà ngay lúc hắn chuẩn bị rời đi thì một giọng nói mềm mại của nữ nhân vang lên, Trác Uyên nghe xong chỉ muốn ngửa mặt lên trời hét lớn, không ngừng than vãn.
Mụ nội nó chứ, ra ngoài quên xem hoàng lịch rồi, hôm nay là kiếp đào hoa của hắn à? Tại sao đều là nữ nhân tìm hắn gây chuyện thế?
Trác Uyên bất đắc dĩ thở dài, chậm rãi quay người, vừa thấy nữ tử này thì hắn vô thức sửng sốt, không biết làm sao. Bởi vì người nọ không phải ai khác, chính là Quỳ tiểu thư của Tiềm Long Các.
Hắn nhớ kỹ hình như tiểu nha đầu này không có tình cảm gì với hắn, sau này lúc hai người gặp nhau hoặc không nói lời nào, còn không thì cấu véo nhau, lén lút châm biếm đối phương, quả thực giống như kẻ thù hơn là bạn bè.
Trước đây lúc Lạc gia bất nhập lưu, nha đầu kia còn xem thường bọn họ là đồ nhà quê. Bởi vì nguyên nhân này mà lúc ấy dưới sự giận dữ, Trác Uyên đã ước hẹn mười năm với nàng ta.
Trong vòng mười năm, chắc chắn Lạc gia sẽ vượt qua Ngự Hạ Thất Thế Gia!
Giờ khắc này, ước hẹn mười năm đã đến, Trác Uyên sắp không nhớ rõ, nhưng vừa nhìn nữ tử này, ngọn lửa gian ác trong lòng hắn lại lần nữa bùng lên cháy hừng hực.
Ha ha ha... Nha đầu chết tiệt kia, tới đúng lúc lắm, đến lúc giả vờ rồi, hừ hừ hừ...
Tên này đổi sắc mặt ba lần trong chớp mắt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện quái gì hay bị thứ gì kích thích thế...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất