Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Nghe nói... Ngươi phải rời khỏi Thiên Vũ rồi hả?” Long Quỳ im lặng suy nghĩ một lúc, bình tĩnh hỏi.  

             Trác Uyên gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, tin tức của ngươi nhanh đấy. Thế nào, đến tiễn ta à?”  

             “Cứ xem là vậy đi, chẳng qua chuyện quan trọng hơn là ước hẹn mười năm lúc đó!” Long Quỳ cười khẽ, thoải mái nói.  

             Nhưng vì như thế mà cả người Trác Uyên chợt ngơ ngác. Theo lý thì phải là hắn nói đến chuyện này, châm chọc nha đầu kia, thuận tiện chế giễu nàng ta mới đúng.  

             Tại sao bây giờ lại ngược rồi, nha đầu ki lại nói ra trước?  

             Cái này giống như người tính sổ sách còn chưa mở miệng, kẻ nợ tiền đã vội vàng cứng rắn nhét tiền vào túi hắn, không phù hợp suy luận lắm thì phải?  

             Dường như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng hắn, Long Quỳ không khỏi cười khẽ, lẩm bẩm: “Mười năm trước, tiểu nữ còn trẻ lông bông, không biết chừng mực, xem thường ngươi, nói mấy lời nặng nề. Hôm nay, ta chân thành xin lỗi ngươi, xin lỗi!”  

             Nói xong, Long Quỳ cúi người thật thấp với Trác Uyên.  

             Thấy vậy, Trác Uyên vô cùng sửng sốt, không biết nên sử dụng sách lược ‘giả vờ’ đã nghĩ từ lâu trong lòng như thế nào. Hơn nữa người ta đã chủ động xin lỗi, bản thân lại không chịu bỏ qua, tiếp tục ‘giả vờ’ thì ngược lại trở nên tầm thường.  

             Kết quả, Trác Uyên chậm rãi xua tay, ra vẻ sâu lắng nói: “Không sao, chỉ là mấy chuyện nhỏ nhặt trước đây, ngươi không nhắc tới thì ta cũng quên mất rồi, ha ha ha...”  

             Dối trá!  

             Long Quỳ cười thầm một tiếng, từ từ đứng thẳng người lên, trong mắt thoáng qua tia gian xảo, nói tiếp: “Những năm gần đây, dọc đường ngươi vượt quan chém tướng, biến một thế gia chưa gia nhập thành một con quái vật khổng lồ bây giờ, đúng là một kỳ tích, người thường khó có thể làm được. Dọc theo con đường này, ta đều nhìn mỗi một bước đi của ngươi trong mắt, vô cùng khâm phục. Lúc này, ta mới hiểu được cái gọi là không có ai nghèo mãi!”  

             “Ha ha ha... Không có gì, ngươi suy nghĩ quá mức rồi!” Trác Uyên mỉm cười lắc lư đầu, vẻ mặt hớn hở như gió xuân, xem ra tiểu nha đầu này thật sự tâm phục khẩu phục hắn rồi.  

             Nhưng mà, nụ cười trên mặt hắn còn chưa giữ được lâu thì đột nhiên Long Quỳ thay đổi đề tài câu chuyện, khiến Trác Uyên sửng sốt, trong lòng vô thức run lên, thầm nói hỏng bét, bị lừa rồi!  

             “Thế nhưng không ai nghèo mãi, lẽ nào có thể tùy ý lừa gạt trái tim thiếu nữ sao?” Ngay lúc Long Quỳ chuyển chủ đề, ngôn từ của nàng ta cũng trở nên sắc bén hơn.  

             Sắc mặt Trác Uyên run rẩy, không biết phải trả lời như thế nào.  

             Rõ ràng Long Quỳ này đến đây nhận lỗi là giả, hỏi tột là thật. Chẳng qua trước đó khen hắn một hồi, nâng hắn lên tận chín tầng mây, bây giờ lại nện búa xuống, hưng sư vấn tội, đánh hắn không kịp trở tay, không hiểu tại sao.  

             Đây chính là một kế giết người bằng cách tâng bốc, chao ôi, không ngờ Trác Uyên hắn lại ngu ngốc như vậy.  

             Hắn đảo con ngươi, nghĩ cách tìm cớ, thế nhưng lại nhanh chóng nhận ra hắn còn không biết Long Quỳ đang nói đến chuyện gì thì tìm cớ gì đây. Sau đó Trác Uyên lúng túng cười, khỏi hiểu hỏi: “Long Quỳ cô nương, không biết tại sao ngươi lại tức giận?”  

             “Tại sao lại tức giận? Hỏi chính ngươi đi, hừ!” Long Quỳ hừ một tiếng, trợn mắt nhìn Trác Uyên: “Có phải ngươi đề thân với các chủ, gả ta cho tên mập chết bầm kia đúng không?”  

             A, hóa ra là chuyện này!  

             Trác Uyên hiểu ra, sắc mặt ngay lập tức bình tĩnh lại, thản nhiên nói: “Chuyện này à... Ta chỉ truyền lời thôi, không có ý bắt buộc gì cả. Quyết định cuối cùng là của các chủ, chẳng qua...”  

             “Chẳng qua cái gì?” Long Quỳ nhíu mày hỏi.  

             Trác Uyên bật cười quỷ quái, nói: “Chẳng qua lần này tên mập đưa ra sính lễ rất phong phú, cho dù các chủ muốn từ chối cũng không nỡ. Đừng nói là hắn ta, ngay cả ta cũng không đành lòng. Quặng mỏ hơn ngàn dặm, hiếm có khó tìm! Tên mập có thể bỏ ra nhiều thứ như vậy cho ngươi, nói rõ hắn ta thật lòng đấy, ngươi đi theo hắn ta không tổn thất chút nào!”  

             “Hừ, ta lỗ hay không đều là chuyện của ta, cần ngươi bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác à?” Long Quỳ nhìn chằm chằm ánh mắt Trác Uyên, khẽ cắn môi, tức giận hừ một tiếng.  

             Trác Uyên rụt vai, bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ kêu ca: “Chẳng qua ta truyền lời giúp huynh đệ mà thôi, có trêu chọc ai đâu. Nếu ngươi không muốn thì nói với các chủ và tên mập đi, mắc mớ gì tìm ta? Sao một người sắp rời khỏi Thiên Vũ như ta dính vào nhiều rắc rối thế nhỉ?”  

             Nhìn dáng vẻ đầy oan ức của Trác Uyên, trong lòng Long Quỳ tức giận không chịu nổi, hét lên: “Hay cho một câu chỉ là truyền lời giúp huynh đệ, vậy ta hỏi ngươi, nếu như tên mập kia cầu hôn Ngưng Nhi, ngươi có truyền lời không?”  

             “À... Cái này...” Trác Uyên khẽ nhíu mày, hơi do dự, không nói nên lời.  

             Ánh mắt Long Quỳ tối đi, cảm thấy từng cơn lạnh lẽo phát ra từ nơi sâu thẳm, nàng ta tiếp tục cố chấp hét lớn như cũ: “Ta lại hỏi ngươi, nếu tên mập muốn cầu hôn Sở Khuynh Thành, ngươi có truyền lời không?”  

             “Hít... Chuyện này...” Trong lòng Trác Uyên cảm thấy không hợp lý nhưng lại không nói được một lời nào, chỉ yên lặng đứng đó, trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết.  

             Rõ ràng trong lòng hắn có đáp án nhưng không nói được!  

             Long Quỳ nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, bật cười thành tiếng, vẻ mặt đầy cô đơn khẽ gật đầu: “Ta hiểu được, tháng sau là đại hôn của ta và bệ hạ, là đệ nhất quản gia Thiên Vũ, Trác quản gia lại không thể tới dự, thật đáng tiếc, đáng tiếc...”  

             Long Quỳ thở dài, mơ màng thì thào gì đó, sau đó xoay người, chậm rãi rời đi.  

             Chẳng qua trong nháy mắt nàng ta xoay người, Trác Uyên không chú ý, hai hàng nước mắt không khống chế được chảy xuống gò má nàng ta...  

             Trác Uyên vô thức ngẩn ra, nhìn dáng vẻ rời đi như mất hồn của Long Quỳ, cảm thấy hơi khó hiểu. Không phải nha đầu kia đến hưng sư vấn tội à, sao mới chưa được bao lâu đã rút lui rồi?  

             Không phải còn chưa hỏi rõ kết quả à, ít nhất cũng phải cãi lộn một hồi, thật không giống bình thường!  

eyJpdiI6IlZ6NXBnbDcza2pocVM1WmxDdjRqcUE9PSIsInZhbHVlIjoiZXN5NEY0QUpFTFwvTWhiOUY4b2oraENLXC9BbFwvNlNXYWh4b3hhTkp0czAxMGlTM0k4MXdVbW1nNEY3bFY0WjllSTlKNjRCaTFxMlc5Sm9rcnhCNzY5eTNQbjBYU2ZRbUZGYklDXC84a2gzOHdlSTdWTHIyUElVQVNlNFZGNUg1dHM4N0Uxa1h4cGVhbWc1QWJiaTVHYnFCN1o3S2dlVkxCaklKM3pDaDJQWUZqSkpOenBMTjhqTmtkbGNqZHZJeUpoMHhkcjcyTVQwMGNZdDZqV01MZGF3UUU2Yit5blJOZTIyZ1BkZ0RrUTF5emY1eXhVayt1WElrNDV1R1hrSWFwajY3Rk9jclwvU3U1b3lCUkJhRG1OcDFsNmhLWkhaNG5VbzJ3XC9FSkxqMHc1NzRmZHFkcWk0OTZ6WWxkYzBYRmNrakwrZXc3cmRRZlVxSlVxY1ZqbEpMSFNabzAxcEltSm9rZnF2U3ZVdTlERzJ0TDJPRHZvVHdIS1dpaXRDRkRmcWNLSW1CN2EwSkE5T1JuYW5rK1B3SU5nU2VKYXJnNGNWQ2tnZFoxREFFWTh1YTdYcFRKeWtVa1JFKzVOUE1qYWFQck9zUTB2WTVEc2E0eHNJeGsrZ2twcFwveHZRVDgyYmdCNW9SdWJUT1B1dUszNzJ6U0tzYkU4dERveFlWTlwvYWZ6ZUdpaUxlSXhibDE4OG02dWsyYUFaK2tLS0RBanQwbmRqNWs2SXhId3pyMmJmdzVnS1hvSzNnVEozYzhEc2ZLbFkyeEt5OUdVM2swUjlSODE3YVFVYlR4K2J1OTExNndnSWd0amdLYUp5MzA0eTBiVWUwY3JlaXhYcjZkZmVObzRvSFNId1BxUGo2ZXgyYkgyTVVcL2Vta2UyeEQ3WTVZRFVsWlFqSFwvbEMyMHFXSGFwS0tVenVqMjVtOE5QcFwvcWdpTSIsIm1hYyI6IjlmMThlY2UxNjVlMmM4NmRmMzhkM2U4ODc2YTg1M2UwYTMxZjM0MWZiMTQxNTg0ZDM4ZDJiMzJhNDQyZjE3MGYifQ==
eyJpdiI6InhFVVlsNDZ1dXNkRHdCYWhKdEM4OFE9PSIsInZhbHVlIjoiSzlhK0ZsMmhzcDZYZFwvQ2xYTVJPTURUVkV5OTM1REhxMUNIajRIaU5DMG8yRmVPa08xOXl0MFwva0IxcWdrWDdqM3hZckw1WUNCWTZVa0taT3hER21jcVNyM1U2MXNGVkFUc2szd1VpK3lQbWZWbzFZN0puR3l5Qk9DajZ5eWVvWUl2V0thS2M0TDZWXC9MT0d0RzFrT0ZoSlhjdzcyWWhDZWtYOFwvYU03aVlLdDR0OUY0VitRbjh2ZUpMQU5BQjBDbzhXb0VLeENmYnlPbHpZQXp5QXlrckxwWGhwNUVzbE9jamhoY0pIYVVuSytsYnFkWTZUK0tmeGRmTjdjZG5YaGNYdGJyUWx1XC9CZXMwR3pZZXpYeVo0aGROQXB2K1wvcWhDN2o4UDJKYTFqZjF4Y0lWcVRzUDJYZk8rekZWeXBpdVJqR24wbExcL0V3VjMxVnJMN1FsQUUxSEpVRWNpSXNsK1V0MVlPNjhNcVVaVUVWMTZIck5WRSt3XC85Sk5POXlla012WXhIanlPYjlqbnpVaG5ZQUIrYWRPbGJ3NUE0NElcL2tXTGRyVTVlTXNPWDJHaHN2b3NVM2d2RXdkZlFGcTNySFdKQnowRDFSc2RVS1VJSTM1TnQwVzFMWk9MUmVqQzZuU2RVUWo1XC9QUGprcSt6bVBnWnI3dGVOWjFOQVI2XC9xYlk3dDZ2WnVcL1oxQzdqQmRTeTNyRVNMazlaTTRCcVQ0eG8zXC9sMUpucGxqVUZrRmNNY1lcL2xpNldXSjhNRVdMMm1hcjkwWXJTclBqdjBtRkdkd1VDOVVwWjFqeEpZSG9NeHVld25NOHowWUd0XC8yV2FRZExTaWY4SGl5TGhZMFV4TyIsIm1hYyI6IjkyM2ExZThjMjU0OTM1NWYzZjM3OTAzODAwZjFhM2JlZDJlOWFjYTJmYjRkMjFjNDJmMTY0NmIwYTZmMGJjZjQifQ==

             “Bệ hạ, có lẽ nha đầu kia đã hết hy vọng rồi!” Phương Nhất Bái nhìn theo bóng lưng của Long Quỳ, thản nhiên nói.

Ads
';
Advertisement