Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Tên mập bình tĩnh gật đầu, trong mắt thoáng qua tia sáng nhìn ra trông rộng: “Đúng vậy, thật ra trẫm lấy quyền khai thác ngàn dặm đi cầu hôn, bất kể như thế nào đều sẽ thành công. Chẳng qua khiến Tiểu Quỳ cam tâm tình nguyện gả cho trẫm thì hơi khó khăn, dù sao trong lòng nàng đã có người khác!”  

             “Trác Uyên!” Hàm râu của Phương Nhất Bái run lên, bình tĩnh nói.  

             Tên mập khẽ gật đầu chứng minh sự thật: “Đúng vậy, tại đại điện thụ phong của Lạc gia lúc trước, ở bên ngoài Hoàng Thành, trẫm đã nhìn ra Tiểu Quỳ nảy sinh tình cảm với tiểu tử này. Lúc ấy trẫm còn do dự, có muốn vì một nữ nhân mà trở mặt với một nhân vật nguy hiểm như vậy không. Thế nhưng về sau trẫm phát hiện hoàn toàn không cần phải như vậy. Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Trác Uyên không biết tấm lòng Tiểu Quỳ dành cho hắn, cũng chẳng để Tiểu Quỳ trong lòng.”  

             “Chẳng qua, dù sao đây cũng là rào cản trong lòng Tiểu Quỳ, trẫm phải khiến nàng vượt qua. Vì vậy trẫm nhờ Trác Uyên cầu hôn thay mình, như vậy đồng nghĩa với việc Trác Uyên tự tay đưa Tiểu Quỳ vào lòng trẫm. Lúc đó chắc chắn Tiểu Quỳ sẽ rất đau khổ, vì vậy mới tự mình đi xác nhận với Trác Uyên. Có điều, lần này nàng đã biết rõ trong lòng Trác Uyên không có nàng, chắc chắn sẽ chết tâm. Một nữ nhân đã chết tâm sẽ thuận theo ý trời, ngoan ngoãn đi tới bên cạnh trẫm, làm hoàng hậu của trẫm!”  

             “Thế nhưng nếu như sau này Trác Uyên biết được chuyện này là bệ hạ lợi dụng hắn, với tính tình của hắn...” Phương Nhất Bái khẽ nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.  

             Tên mập chậm rãi phất tay áo, từ chối cho ý kiến: “Không có việc gì, ngươi biết tại sao Trác Uyên luôn khôn khéo mà lần này lại bị trẫm lợi dụng như vậy không? Bởi vì từ trước đến nay hắn không hề để Tiểu Quỳ trong lòng, không có xem nàng là vật trong túi của mình nên không hề quan tâm. Lần này trẫm mượn tay hắn ôm mỹ nhân về, hắn cũng không thiệt thòi cái gì, ngược lại còn lấy được Tiềm Long Các vào túi Lạc gia, cho dù về sau biết được cũng không có gì đáng lo.”  

             “Hiện tại trẫm đã nắm được mạch của Trác Uyên rồi, hắn là người cực kỳ ích kỷ, chỉ cần chúng ta không động vào người của hắn, hắn sẽ không đi lo chuyện của người khác! Ha ha ha...” Tên mập cười khẽ, trong mắt tràn đầy sự sắc bén.  

             Sau đó, hắn ta nhìn sang Phương Nhất Bái bên cạnh: “Phương tiên sinh, có tin tức gì của lão nhị chưa?”  

             “Vẫn chưa, biến mất không có tung tích!” Phương Nhất Bái chậm rãi lắc đầu, thản nhiên nói.  

             Trong mắt tên mập lóe lên một tia sát ý rồi biết mất, nói: “Tiếp tục điều tra cho trẫm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”  

             Ở phía bên kia, Trác Uyên vội vàng lên đường tiếp, cuối cùng cũng đi tới điểm nối tiếp đầu tiên của Ma Sách Tông. Đúng lúc này, đột nhiên từng tiếng cười quái dị vang lên, bốn luồng khói đen cản đường hắn.  

             Đợi khói đen tản đi, Ma Sách Tứ Quỷ xuất hiện trước mặt hắn!  

             “Tới đón đệ tử Ma Sách Tông lão tử lại là các ngươi? Ha ha ha... Vậy thì tốt quá, đều là người quen!” Ánh mắt Trác Uyên vô thức sáng lên, không khỏi cười lớn.  

             Ở trận đại chiến với quân Khuyển Nhung trước đó, bốn tên tiểu quỷ này đến đây giúp đỡ thì bị Khô Vinh Ngũ lão phát hiện, sau đó bị giao nhiệm vụ truyền tin về tông môn.  

             Vừa trốn ra khỏi ngục giam lại trở về tông môn tự thú, đúng là không thể tưởng tượng nổi!  

             Vì vậy trong sự tuyệt vọng, bốn tên tiểu quỷ này đành phải ngoan ngoãn quay về nhận trừng phạt!  

             Vốn dĩ Trác Uyên cho rằng bọn họ đi chuyến này thì không về được nữa, hoặc là đối mặt vào tường ăn năn hoặc tiếp tục vào ngục giam. Thế nhưng không ngờ, bốn tên tiểu quỷ này lại là người Tà Vô Nguyệt sắp xếp dẫn đường cho hắn!  

             Điều này khiến hắn vui mừng khôn xiết, phải biết rằng tông môn lánh đời ở nơi hẻo lánh vắng vẻ, đệ tử thế tục bình thường còn không biết cổng vào tông môn ở chỗ nào, nếu không có đệ tử trong tông môn dẫn đường thì rất khó tìm thấy.  

             Mà lần này có người quen mở đường, đường đi sẽ trở nên thuận lợi hơn rất nhiều!  

             Nhưng Ma Sách Tứ Quỷ vừa nhìn thấy Trác Uyên thì liếc mắt nhìn nhau, Quỷ Hung Ác vội ho một tiếng, ra dáng lấy ra một miếng ngọc giản xanh biếc, cao giọng nói: “Ngươi chính là đệ tử mới chuẩn bị tiến vào môn phái chúng ta đúng không? Chúng ta là anh kiệt của Ma đạo, bốn vị chấp sự đẹp trai nhất Ma Sách Tông, Ma Sách Tứ Quỷ tới đón ngươi đấy. Ngươi mau báo tên, quê quán, tuổi, ngày sinh, tình trạng tu vi...”  

             “Bốn tên chút chít các ngươi mất trí nhớ rồi à, để Lão Tử giúp các ngươi tìm lại cảm giác lúc trước nhé!” Trác Uyên khẽ híp mắt, không khỏi lạnh lùng hừ một tiếng, ấn quyết trên tay chợt thay đổi.  

             Chỉ trong chốc lát, bốn tên kia bất ngờ đau bụng không chịu nổi, đau đớn gào khóc, cả người héo rũ, nguyên nhân là do Trác Uyên kích hoạt huyết tằm trong cơ thể bọn họ.  

             “Trác quản gia, bọn ta không dám nữa, vừa nãy bọn ta đùa giỡn với ngài thôi, xin tha cho bọn ta!”  

eyJpdiI6IjZWQmxOcUVhNllTREhoYzBIS2tQeGc9PSIsInZhbHVlIjoiSFhMM1FLeWRGU3l5WHV1TDRpRFFJV3NkWHhPWSt1bjdnaHhlMFc4RW1URWhzRkhIMFBYTGJidnI0b250TlRWYzh3Yko2cmlIRUx2YXdcL2haY0RUMkxGRGJmbWVuQ3lmS3loSWtiK0IzMUFWWnBxM1pEUjFzeWV1VUIwRWYzZFpFdWxJd0hBR1lwd29mZ0szc2xsRTVXMjNzaHU5d0puQ2twaFFKQUFRRDdZbVRXNUdtS1hGd1Q4OWJPWFJnMG5saGVEcG9UK3p2Sjl4NmJ1S2RyWjhya3VLbUdnNjY3TjhcL096eHVrWFdTTmRrYzFRalg3UHplZU12NkdsT1RNQ1ExUVdcL0NVSjh0eTd5VnQrM0pnNmN3M3V6SWs5dEVTcXU0ZGlaMVh2THZOaFhMYVQrZURiMG1cLzdqZXNCWmpFbXNvaGxhUUk0V3Q3eHFCOHhVNUs0TFwvb3l5Q2srNUhUZGJDVHpGOGVpVFg5d0VOK05EalNwSUFWNElHSkVLZVN1TVMrc1ZsTlpKU1V0TkxpdytXY3NpalRHM1ZPa3lYVVlJQUU0OFJoWTlVVWJ2QWF0bTFqdVY3NzdBXC9SK3Q5Yys2dDNoS3RXME1Lb2IxRklLcmhcL2lNdGRSbWkyXC82ZGRKT3FVRVc1OEZtNjBhR01hMUxGckdkTHE5WDVYQ0JtakJhQldhaGw1MWN3bFAwNmE0T0tIcjMrUkE9PSIsIm1hYyI6IjgxZjA3ZDEwNjMzYzQwZmVlOWI2YTA2MzgxYmE5Mzc0ZTQwZGUyYjg2ODNhZDBmZGJiM2NiYWI0ZTRmYjZhYzMifQ==
eyJpdiI6IkJsa21tNXgwVXljSVNZMkhXZVwvNFR3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IllWbE5xcVh3bitERGRtRDR2aGFrY1RVakMyZUhWdzR3YUdpN3pNMmFTYTRxcVdcL3NIUFVMWURIMVFFaEpHZk9lem04a3k2Q0U4QjlNZXZHRjE0UWhnMHgxZXM2ZWd3YXVpMjBCTEZYdEVcL0VuNjdZTnZUaEJpa1AwdWs4MzFFRGg3dzlCRW5qbDBKTENsZFpnQk52UFd0YzcxcGZcL2IwTE0yQWVJek1SMmdFR0g3R3Z3RVRZV0tpSlRvU3J1RHdwSGg0SU9ZV0FyRHo1VVVNZkVaTlRKelwvTGRTNlFnMzBYY2ZYaHVXQWpFQ200dGJST2FuNmErNWpSamU5SFdRM1dWaDBkMjJLVFZHZHpGZ1JMdVNRRVYrY2NjTTRkNTV4R3FHY0ltQmRyOWs1SDVDdDhWMjlxK3h0dCtVV2ptdUk0a1FzUXdmd08wREpLazgrN0VXc1p5RGc9PSIsIm1hYyI6IjZmYTM3MDNiZDdhZDFmMWFkYTEwODhjNTlhYzhmZmExYzI0ZTdmNmQ1MTAwNzc1ZGU0ZGZkMWNjNDI0ZGFjNzIifQ==

             Tứ quỷ lăn qua lăn lại trên mặt đất, không ngừng khóc lóc, van xin hắn tha thứ, Trác Uyên chỉ cười khẩy, trong mắt thoáng qua tia lạnh lẽo đáng sợ, thản nhiên nói: “Mặc kệ các ngươi giữ chức vụ gì ở trong đó, nhớ kỹ cho lão tử. Cho dù lão tử đạt tới cảnh giới nào, từ trước đến này chưa bao giờ lão tử ở dưới người khác!”

Ads
';
Advertisement