“Trác quản gia, tính tình này của ngài không hề thay đổi, vẫn cứ nóng nảy như vậy, ha ha ha...”
Trên một con đường nhỏ rậm rạp, năm bóng dáng đang chậm rãi tiến về phía trước, vẻ mặt của một người trẻ tuổi trong đó tràn đầy nụ cười quỷ quái, bốn tên khác thì là người lùn chỉ cao năm thước.
Bọn họ chính là Trác Uyên và Ma Sách Tứ Quỷ đang vội vã lên đường.
Lúc này, Quỷ Hung Ác cầm quạt phe phẩy bên người Trác Uyên, vẻ mặt nịnh nọt tươi cười, mở miệng hùa theo.
Trác Uyên khinh thường bĩu môi, bình tĩnh nói: “Mới qua mấy tháng, còn chưa đến nửa năm, tính tình có thể thay đổi được à? Ngược lại bốn vật nhỏ các ngươi, rời khỏi lão tử mấy ngày, tính cách lại phình ra, còn dám vẻ ra ta đây với lão tử, hừ!”
“Trác quản gia, ngài đừng hiểu lầm, bọn ta chỉ làm việc theo thông lệ mà thôi!” Quỷ Nhát Gan vội vàng xua tay, giải thích: “Hơn nữa, sau khi vào tông môn, người nơi đó đều không tốt đẹp gì, mới tới đều phải ra vẻ đáng thương. Chẳng qua bọn ta chỉ giúp ngài luyện tập trước thôi mà, tránh cho đến lúc đó sẽ bị ăn hiếp!”
Trác Uyên nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng quét qua bốn người kia, hừ khẽ: “Các ngươi cảm thấy... Sau khi vào trong đó, lão tử sẽ bị ức hiếp à?”
Bốn tên kia sửng sốt, sau đó cùng nhau lắc đầu.
Tiếp theo, Quỷ Hung Ác hung dữ gõ mạnh lên đầu Quỷ Nhát Gan, mắng lớn: “Cái thứ không có mắt nhìn, Trác quản gia là người nào, hắn không ức hiếp người khác là tốt rồi, ai dám ăn hiếp hắn hả? Đúng là chán sống!”
Nghe xong, mọi người đều gật đầu lia lịa, Trác Uyên cũng vui vẻ gật đầu.
Không tính mấy người khác, bốn tên các ngươi đã đi theo lão tử thời gian dài như vậy mà còn không biết thủ đoạn của lão tử lợi hại như thế nào thì quá vô lý rồi.
Chỉ là Ma Sách Tông, một tông môn cấp thấp bình thường mà thôi, có thể có cao nhân gì, có thể trấn áp được lão tử?
Trác Uyên nghĩ thầm, khinh thường bĩu môi.
Thế nhưng sau khi im lặng nửa ngày, Quỷ Hung Ác ngửa đầu nhìn sắc trời, thấp thỏm nói: “Có điều Trác quản gia, có một số việc nên có chừng mực. Chúng ta không vội vàng lên đường thì sẽ về tông môn trễ đấy. Đến lúc đó lửa giận của tông chủ cũng không dễ chịu đâu. Ngài xem chúng ta có nên bay không, đừng đi bộ nữa!”
“Gấp cái gì? Lão tử ở Thiên Vũ nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới ra ngoài một chuyến, sao lại không du sơn ngoạn thủy, mở mang phong cảnh thế giới bên ngoài?” Trác Uyên ra vẻ không sao cả xua tay, bật cười thành tiếng.
Thật ra hắn không muốn tiến vào tông môn nhanh như vậy, ai biết vào đó rồi thì khi nào mới được đi ra. Mấy loại tông môn như này, vào ra đều cần phê duyệt, rắc rối muốn chết, làm gì có tự do thoải mái như bên ngoài?
Vì vậy Trác Uyên có thể trì hoãn thì trì hoãn, có thể đi bộ thì đi bộ, tuyệt đối không bay trên trời!
Thế nhưng Ma Sách Tứ Quỷ lại liếc nhìn nhau, trong mắt đều là đau khổ. Đây chính là nhiệm vụ tông chủ giao, kêu bọn họ đến đón người, nếu bọn họ trở về chậm trễ, chắc chắn không thể chịu nổi lửa giận của tông chủ.
Nhưng mà vị Trác đại quản gia này lại nắm giữ bí thuật huyết tằm trong tay, khống chế bốn người bọn họ, bọn họ càng không thể trêu chọc.
Bởi vậy, bọn họ đều không thể đắc tội cả hai bên, trong chốc lát, cả bốn người đều có cảm giác sắp khóc!
Trước đây mấy chấp sự nhận đệ tử vào tông nào có gian nan như thế này? Từ trước đến nay, nếu đệ tử không nghe lời thì trực tiếp phục vụ đủ loại thủ đoạn luân phiên, trước khi người ta nhập tông đã tróc một tầng da rồi.
Nhưng bây giờ vị gia này của chúng ta, hắn không dùng các loại thủ đoạn, thay nhau hầu hạ bọn họ đã tốt lắm rồi, sao bọn họ dám hô to gọi nhỏ, có ý đồ xấu chứ? Thậm chí nếu nói sai một câu khiến vị gia này mất hứng, sẽ dọa bọn họ sợ mất mật đấy!
Đây đâu phải đi đón đệ tử, phải là đi đón tổ tông mới đúng!
“Trác quản gia, ngài nhìn tại phần giao tình ngày xưa của chúng ta, có thể phối hợp, bay được không, nếu không thì bọn ta mang ngài bay cũng được! Nếu tiếp tục lề mề như vậy sẽ trễ mất!” Quỷ Hung Ác khóc lóc nhìn Trác Uyên, đau khổ cầu xin.
Ba tên quỷ còn lại cũng nhìn về phía hắn bằng ánh mắt tội nghiệp.
Trác Uyên lạnh lùng lườm bọn họ một cái, từ chối cho ý kiến hừ khẽ: “Hừ, sợ cái gì, Tà Vô Nguyệt kia mời ta vào tông môn, lẽ nào sẽ vì muộn giờ mà đuổi ta ra ngoài à?”
“Đại ca, lão ta sẽ không động đến ngài nhưng nhất định sẽ động bọn ta!” Khóe miệng Quỷ Hung Ác khẽ run rẩy, rơi nước mắt, khóc thét: “Trác quản gia, năm đó bốn người chúng ta ra sống vào chết, ngài không thể nhìn bọn ta bị tông chủ giam lại, phạt hơn một trăm năm trong lôi ngục chứ!”
Ba người khác cũng rối rít gật đầu, vẻ mặt tràn đầy cầu xin.
Trác Uyên liếc nhìn, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài: “Được rồi, nhìn trên ân tình ngày xưa, bay thì bay. Chẳng qua nói rồi đấy, các ngươi mang ta bay!”
“Được!”
Ma Sách Tứ Quỷ cùng nhau lên tiếng, sắc mặt vô cùng phấn khởi. Trác Uyên phì cười, lắc đầu đầy bất đắc dĩ.
Xem ra Tà Vô Nguyệt quản lý rất nghiêm khắc, thế mà lại khiến cho bốn tên tiểu quỷ coi trời bằng vung run như cầy sấy, ngoan ngoãn, sắp vượt hắn rồi!
Kết quả, bốn người kia chung tay, dùng sức nâng Trác Uyên lên cao, hắn thì khoan thai vênh váo nhắm mắt, dáng vẻ đầy hưởng thụ, hoàn toàn thả lỏng.
Trên đầu là bầu trời xanh thẳm, ánh nắng chiếu rọi khắp nơi khiến hắn vô cùng thoải mái!
Quỷ Hung Ác gật đầu mạnh, xúc động đến run người: “Chẳng qua không biết thực lực của đối phương như thế nào, đội ngũ ra sao, trận đánh này có đáng xem hay không!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất